Quấn Lấy Không Buông

Chương 53 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Sắc mặt hắn ta trầm xuống, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn. Được, nàng thật sự muốn giết hắn.



Hắn ta là ma tu, từ trước tới nay đều nắm quyền sinh sát trong tay. Chỉ vì Bạch Nguyệt Sơ mà phải nhẫn nhịn tính tình của mình. Thế mà bây giờ nàng ta lại muốn giết hắn.



Vậy thì không cần phải nể tình.



Đánh gãy hai chân nàng, giam nàng lại thì nàng sẽ ngoan ngoãn thôi.



Đánh một hồi, thành ra đánh nhau thật.



Bạch Nguyệt Sơ và Vu Tà là nam nữ chính, cho nên vận khí không ai sánh bằng. Người có thể giết bọn họ chính là đối phương.



Bây giờ hai người thực sự ra tay thì phải nói là long trời lỡ đất.



Càng lúc càng xuất hiện nhiều đồ vật quý báu chỉ mới nghe tên, bị bọn họ sử dụng trên người đối phương. Mãi đến khi không ai chịu nhường ai, có một ma tu lạ lẫm vừa tiến vào tầng tiếp theo xông tới đây thì hai người mới nhận ra đây không phải là nơi thích hợp đánh nhau.



"Thiếu chủ Nguyệt Ma cung, có cần giúp không?" Ma tu kia nhíu mày hỏi Vu Tà.



Bạch Nguyệt Sơ lạnh lùng lau đi vết máu bên miệng, quay người rời đi.



Bây giờ không phải là lúc giết người, nàng ta sẽ lấy mạng hắn sau, nếu không tâm ma của nàng ta sẽ bộc phát.



Sau khi khuất tầm mắt của ma tu, nàng ta xụi lơ xuống mặt đất, khoanh chân lại, vội vàng vận khí chữa thương.



***



Ở phía bên này.



Tinh Nhan dần đắm chìm vào cảm giác thân mật, nàng hoảng hốt ôm chặt lấy hắn.



Tình cảm bùng cháy, động tác của Giới Sân đã không còn ôn nhu mà dần trở nên kịch liệt, hắn tham lam cướp lấy hơi thở của nàng, dùng sức thăm dò từng ngóc ngách trong miệng nàng.



Thật lâu sau, hai đôi môi quyến luyến tách ra.



Tinh Nhan thở dốc, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, "Nóng không?"



Hòa thượng dừng lại một chút, cánh môi nhợt nhạt nay đã đỏ bừng, vẻ thần thánh không nhiễm bụi trần bây giờ đã nhuốm màu dục vọng, quyến rũ kinh người.



"...Nóng."



Tinh Nhan nép vào ngực hắn nở nụ cười.



"Chàng dừng lại làm gì vậy?" Hai người thân thiết một lát, nàng lại quay sang chủ đề chính.



Đây là tầng thứ bảy, theo lý thuyết hắn có thể trực tiếp lên tầng tiếp theo.



Giới Sân dịu dàng xoa đầu nàng, "Chờ người."



Tinh Nhan nhìn con rồng đang ngủ đến thổi bong bóng đằng kia, nàng suy nghĩ một lát liền hiểu ra hắn đang lo lắng chuyện gì.



"Ta không sao đâu, cùng đi nào."



Giới Sân dừng tay lại, "Không cần đâu, để bần tăng."



Nàng tỉnh lại thì hẳn cũng không còn lo gì, không nên mất thời gian ở chỗ này, chỉ cần nàng lui xa một chút là được, không cần phải ra tay làm gì.



Tinh Nhan biết hắn đang lo lắng cho nàng, "Sao, không tin ta ư?"



Nhưng lo lắng là chuyện xuất phát từ hai phía, nàng cũng lo cho hắn. Long tộc không thể khinh thường, hắn đi một mình thì sẽ bị thương, "Ta đã quen rồi, bị thương chỉ là chuyện nhỏ thôi."



Trên người nàng lúc nào cũng là chuyện nhỏ.



Hòa thượng cúi đầu, mở miệng nói, "Không được."




Tinh Nhan nhìn sang hòa thượng bên cạnh, cứ nghĩ hắn sẽ ngại ngùng nhưng không hề, hắn nhìn hai người kia giống như đang nhìn hai xác chết.



Khi hắn phát hiện ra nàng đang nhìn hắn liền nở nụ cười dịu dàng, "Sao vậy?"



Tinh Nhan kéo hắn lùi ra sau, "Không có gì."



Lúc đi ra thì phát hiện Bạch Nguyệt Sơ đáng lẽ phải xuất hiện lại đang chầm chậm bay về hướng sơn cốc.



Nàng nghĩ đến Vu Tà và Nguyên Ba.



...Hình như Bạch Nguyệt Sơ đã chậm một bước.



Tinh Nhan nhíu mày, chỉ nhìn thoáng qua rồi kéo Giới Sân rời khỏi đây.



Bây giờ nàng và Bạch Nguyệt Sơ không cùng đẳng cấp, nên không cần để ý nàng ta. Chuyện quan trọng bây giờ chính là phải tìm được Sừng hắc linh tê.



Chưa rời đi được bao xa, Tinh Nhan bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nóng hừng hực...



--- Là Tình quả.



Tinh Nhan chợt hiểu ra, quay đầu nhìn vị hòa thượng cấm dục bên cạnh mình, đột nhiên nàng nhớ đến dáng người rắn chắc như đồng của hắn.



Ngọn lửa trong cơ thể như bừng cháy, nàng liếm liếm môi.



"Đại hòa thượng, song tu đi."



Nhịn cái gì mà nhịn, nàng ngủ với nam nhân của mình là chuyện bình thường!



Gương mặt nghiêm túc của đại hòa thượng bỗng chốc cứng đờ, tràng hạt rơi đầy đất, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng.



"...Được."



--- Tắt đèn ----



Chớp mắt đã trôi qua ba tháng.



Trong một sơn động ở rừng Thiên Hải bỗng chốc phát ra ánh sáng mãnh liệt.



Bên vách đã, đôi chân trắng nõn ôm chặt lấy cái eo cường tráng, mập mờ triền miên...



Đúng lúc này, trên cơ thể hai người như xuất hiện một dòng suối, bắt đầu hấp thu linh khí và ma khí.



--- Cùng nhau luyện cấp.



Sau khi song tu, Tinh Nhan có hơi mệt mỏi, cũng không vội vã tìm kiếm sừng hắc linh tê nữa.



Không có chuyện gì thì đi ngắm cảnh, hái hoa bắt bướm, làm vài chuyện vui vẻ như song tu, không lo lắng muộn phiền, có người mình yêu ở bên cạnh là một chuyện ngọt ngào biết bao.



Hai người ở trong Thiên Hải mười năm mới tìm được vị trí của khoáng thạch Thiên Vực.



Sừng hắc linh tê đã đạt được.



Tinh Nhan nhìn chín loại dược liệu trước mắt nở một nụ cười.



...



Cùng lúc đó, toàn thế giới bùng nổ tin tức.



--- Thân thể Chân Ma nằm trong cơ thể của thiếu chủ Tinh Ma cung.



Mọi người trở nên xôn xao.