Quấn Lấy Không Buông

Chương 6 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


"Vậy em muốn sao?" Dung Ngọc nở nụ cười.



"Nếu không..." Trong lòng như có vô số người reo hò cổ vũ, anh nói tiếp nửa câu sau, "Anh cõng em nhé?"



Ôm cũng...được mà.



Anh rất mong chờ, im lặng nhìn...vợ mình trước mặt.



Đúng, vợ của anh.



Nhưng mà...



"Bỗng nhiên tôi khỏe lại rồi." Tinh Nhan giả vờ ghét bỏ nhìn anh, giẫm lên chiếc giày còn lại, bước đi "lộc cộc".



Một đôi giày thôi mà, sao có thể cản đường cô được chứ?



Dung Ngọc nở nụ cười bất đắc dĩ, trái tim lại vì thế mà nhảy lên rộn ràng.



Anh biết.



Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn cứ mong đợi.



"Từ từ thôi." Người đàn ông nghĩ đến cái gì, đuổi theo nói, "Em nghĩ mình là người sắt hả?"



Anh bắt lấy tay cô rồi nói, "Đứng ở đây chờ, để anh chạy xe đến." Sàn nhà không phải thảm lông dê, sẽ có vài thứ không được sạch sẽ.



Paparazzi đang nằm đằng kia nghe thấy giọng nói hai người ngày càng xa, vô lực che mặt.



Bỗng nhiên cảm thấy máu nóng xông lên đầu, đánh anh ta nằm bẹp đây rồi không biết gọi 120 giúp anh ta sao?



Đặc biệt là ảnh đế Dung, giày có gót hay không bộ quan trọng lắm hả! Bộ Dung Ngọc không quan tâm mũi anh ta có gãy hay không à? Đến lúc đó anh ta nên thẩm mỹ hay không thẩm mỹ đây?



Mợ bà nó! Mấy đứa đang yêu nhau trừ bọn nó ra mấy đứa khác chắc là không khí hết!



...



"Không chờ người đại diện của anh à?" Tinh Nhan ngồi trên xe, vừa nhắn tin xong thì thấy Dung Ngọc cũng không có ý chờ người đại diện của mình.



Cô muốn về nhà, ai đưa cũng vậy thôi, vừa hay đỡ phải mất công chị Hứa.



Dung Ngọc nghĩ nghĩ bỗng nhiên nở nụ cười, "Người đại diện của anh hôm nay tự lái xe."



Giọng nói mang theo ý cười, "Xe mới vừa mua hôm nay."



Anh nói thế chắc là không...có ý xấu đâu.



Bấy giờ, người đại diện và trợ lý có mắt nên đã đi chậm lại, lúc đến nơi, hai người kia đã lên xe.



Nghe thấy điện thoại run lên, chị Hứa lấy ra xem, vừa nhìn đến thì chân mày đã thả lỏng.



Tri nhân tri diện bất tri tâm, cô mong Tinh Nhan có kết quả tốt, nhưng vẫn do Tinh Nhan quyết định, nếu không phải cô muốn đi, hai người lại biến mất...




"Để anh làm."



Không biết thì thôi, anh biết là được.



Tài nấu nướng của anh không phải là để nấu cho vợ hay sao.



Tinh Nhan kinh ngạc nhìn anh, "Anh biết nấu cơm hả?"



Ảnh đế như anh mà biết...nấu cơm?



Dung Ngọc nhíu mày, cười nói, "Không sợ anh bán em thì nói địa chỉ đi.".



"Khu Sơn Hà". Tinh Nhan nói địa chỉ của mình, lườm anh, "Bán tôi?"



Cô duỗi lưng, giọng nói thờ ơ, "Ai bán ai chưa biết đâu nhé.".



Dung Ngọc nhớ tới lúc trước cô đánh bạn trai cũ nằm sàn vô cùng mạnh mẽ, với hành động hùng hổ ban nãy, không khỏi đỡ trán.



Nhưng vừa nhớ đến bạn trai trước, bỗng nhiên lại có cảm giác khó nói.



Người đàn ông nắm chặt tay lái, "Em."



"Hả?" Tinh Nhan nghiêng đầu.



"Em chắc là đánh thắng anh?". Rốt cục anh cũng nuốt lại lời định nói, ngước mắt lên, sự dịu dàng vừa nãy nháy mắt trở nên kiềm nén.



Không được.



Anh ghen tị khi có người khác bước vào cuộc đời của cô, anh keo kiệt, hâm mộ, anh rất mất hứng.



Nhưng anh tin tưởng, anh là người tốt với cô nhất, là tương lai của cô, anh sẽ thay thế được địa vị của mọi người.



Không hổ danh là ảnh đế.



Tinh Nhan cũng giương mắt lên, rực lửa, "Cứ thử xem."



Cô nói đều là thật, cô dám lên xe anh, đương nhiên là nắm chắc, cô cảm giác được ý tốt của anh, quan trọng là, cô không phải là người thường.



Cô ở thế giới này, tuy số mệnh không dùng "lì xì" được, nhưng mấy món thu hoạch được cũng đủ dùng rồi.



Hai người không nói mà hợp bắt đầu diễn, khí thế khắp nơi.



Ting---



Xe phía sau ấn kèn, nhịn không được ló ra khỏi cửa, nhìn chiếc xe vẫn cứ đứng yên đằng trước, tức muốn chết, đèn xanh sắp hết rồi kìa ba!



"Aiz! Làm gì thế hả?!".



"Muốn tâm tình, hôn hôn hay "rung" xe thì tìm chỗ nào vắng vẻ không được hả?".