Quấn Lấy Không Buông

Chương 61 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Thứ mà cô ta đang nhìn thấy...có đúng là loài rồng duy ngã độc tôn trên thế giới này không vậy?



Lúc này cũng chả có ai quan tâm cô ta suy nghĩ gì.



Tiểu Hắc Long nhìn thì nhỏ nhưng sức ăn chẳng nhỏ tí nào.



Thức ăn của Tinh Nhan được làm dựa theo tiêu chuẩn của Nữ hoàng, một bàn đồ ăn với cô không thể nào ăn hết, nhưng Tiểu Hắc Long ăn xong rồi mà cái bụng vẫn phẳng lì, nhìn nó trông không có vẻ gì là no cả.



Cái đuôi đen nhánh vuốt ve bụng mình rồi kêu lên vài tiếng.



- -- Nó còn muốn ăn nữa.



Nó bị thương nên cần bổ sung năng lượng.



Tinh Nhan gọi người mang lên hai mâm nữa, nhìn nó ăn một hồi mới quay đầu nhìn Lý Nguyệt, "Hoàng muội có chuyện gì ả?"



Lý Nguyệt muốn đưa tay sờ mặt, biểu hiện cô ta rõ ràng lắm ư? "Không có gì..."



Cô ta thấp giọng hỏi, "Có...có phải em có một hôn phu không?"



Tinh Nhan nghĩ nghĩ, "...Đúng là có."



Lý Nguyệt đúng là số nữ chính, chồng sắp cưới có mắt như mù sau khi từ hôn thì không hề thiếu mấy tình tiết bị nữ chính "vả mặt".



Lý Nguyệt cắn môi hỏi, "...Em có thể từ hôn không?"



Cô ta biết đây là liên hôn, dưới góc nhìn của nữ hoàng thì Tinh Nhan sẽ không đồng ý với cô ta, nhưng Lý Nguyệt quyết định phải thử một lần.



Cô ta không chấp nhận một mối liên hôn không có tình cảm.



Dù cô ta tiếp nhận thân thể này, phải phụ trách trách nhiệm của nguyên thân, nhưng cô ta không muốn đánh đổi hạnh phúc của chính mình.



Tinh Nhan không hề từ chối, "Nếu hai người đồng ý thì có thể."



Cô đương nhiên hiểu Lý Nguyệt nghĩ gì, theo quan điểm của cô, địa vị của hoàng gia không nhất thiết phải dựa vào liên hôn.



Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ từ hôn, nếu hai người đồng ý thì dễ giải quyết rồi, nếu có một người không chấp nhận thì phải chịu khó thương lượng một tí.



Đôi mắt Lý Nguyệt bừng sáng, "Cám ơn hoàng tỷ!"



Cô ta rất thích vị hoàng tỷ này! Tuyệt quá đi!



Sau khi đã được giải quyết, mỗi khi rảnh rỗi Lý Nguyệt sẽ nấu món ngon đem qua cho Tinh Nhan nếm thử.



Tinh Nhan gật đầu, đây vốn là chuyện cô nên làm cho nên cũng không thấy chuyện mình làm lớn lao thế nào, cô quay đầu tiếp tục trêu Tiểu Hắc Long đã ăn no say đang nằm giả chết trên bàn.



Nó ăn hết ba đĩa thịt to, bây giờ bụng to như cái trống.



Tinh Nhan nhìn nhìn, sau đó chụp một tấm hình.



Không biết đây có phải là nguyên soái đầu tiên trong lịch sử hy sinh vì ăn quá no không nữa.



Tiểu Hắc Long có tính cảnh giác cao, rất mẫn cảm với ánh mắt thế này, nó ngẩng đầu lên nhìn cô, "Ngao ngao..."



- - Nhan Nhan, khó chịu quá!



Tinh Nhan gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, "...Sao?"




Lông tơ Hoa Trạch dựng đứng, giống như gặp mãnh thú, hắn sợ đến nỗi mém tí nữa đã biến thân.



Sau khi phản ứng lại, cậu ta che giấu ánh mắt nghi ngờ cất lời xin lỗi.



"Vị...đại nhân này, đã mạo phạm rồi."



Đây không giống với Huyền Thiên trong tưởng tượng của cậu ta. Ít nhất là móng vuốt không thể giả, nhìn kỹ, vảy của nó cũng không phải màu vàng mà là nổi lên những sợi tơ vàng, nhìn rất quen mắt, cậu ta không thể nhận rõ đây là loài gì.



Nhưng cậu ta biết, linh thú có đẳng cấp trên hắn ở Đế Quốc này chỉ có mấy người, nhưng không có linh thú nào giống rắn đen như thế, chỉ có nguyên soái mà thôi, không lẽ...nguyên soái là lên cấp thành công?



Không lẽ...là đòn sát thủ của nữ hoàng?



Mặc dù trong đầu không ngừng suy đoán, nhưng Hoa Trạch lại tỏ ra rất bình tĩnh.



"Không biết linh thú của đại nhân là gì?"



Cậu ta vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.



Tiểu Hắc Long quấn chặt cổ tay Tinh Nhan, kiêu ngạo ngẩng đầu, "Ngao ngao."



- - Tộc Hắc Hồ.



Hết hi vọng đi! Nguyên soái của mấy người không phải tộc hắc hồ! Chỉ có nó mới có thể sinh con với vợ thôi!



Chàng trai không hiểu gì, Tinh Nhan buồn cười giúp cậu phiên dịch, "Nó bảo nó là tộc Hắc Hồ."



...Hồ tộc?



Người khẩu phật tâm xà như Hoa Trạch cũng ngơ ngác.



Toàn thân trơn trượt, người đầy vẩy thế này mà là...hồ tộc?



Nhìn Tiểu Hắc Long vẫy vẫy đuôi, kiêu ngạo gật đầu khiến Hoa Trạch choáng váng mặt mày, nở một nụ cười gượng gạo, "Hồ tộc...hình như không giống thế này, nếu tôi nhớ không lầm, hồ tộc có bộ lông rất mềm mượt..."



Cho nên...nó không phải hồ tộc.



Tiểu Hắc Long ngơ ngác, cúi đầu nhìn thân mình toàn vẩy là vẩy, đột nhiên khóc lên, "Ngao! Vợ ơi, anh bị biến thành hồ ly trụi lông rồi!"



Tiểu Hắc Long luôn nghĩ mình là hắc hồ, vì như thế mới có thể cùng vợ sinh con.



Hồ ly đều có lông --- vậy nên nó bị trụi hết lông rồi.



Nó liếm liếm ngón tay cô, nước mắt lưng tròng, "Anh trụi lông rồi, vợ có còn yêu anh không!"



Tinh Nhan dở khóc dở mếu.



...Sao lại đáng yêu thế chứ.



Cô vuốt ve trấn an nó, "Không đâu, hồ ly trụi lông cũng đẹp mà."



Nghe Tinh Nhan nói thế, Hoa Trạch chỉ thấy trời đất quay cuồng.



Nếu đây là Nguyên soái nhà cậu, thì cậu...



Anh lại nghĩ mình bị trụi lông! Lúc này đáng lẽ phải biết anh không phải là hồ ly. Trụi lông cái khỉ gì chứ!