Quấn Lấy Không Buông

Chương 63 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Thấy bên trong không có phản ứng, Tiểu Hắc Long nuốt nước miếng, cái đuôi im lặng đưa về phía sau.



Hay là...thử một chút?



...



Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng tắm.



Lướt qua bả vai trắng nõn, trượt vùng bụng bằng phẳng, rồi đến đôi chân thon dài, xuống thẳng ngón chân mượt mà.



Giác quan của người Tinh Tế rất tốt, đặc biệt là những người đã đạt đến cảnh giới cao như Tinh Nhan và Lam Vực, cửa phòng tắm bình thường không thể nào ngăn cách âm thanh mà bọn họ muốn nghe.



Tinh Nhan không ngờ, Tiểu Hắc Long bên ngoài lại dám bày ra trò bỉ ổi như thế.



- - Ầm...



Dưới góc cánh cửa làm bằng chất liệu nano trong nháy mắt vỡ ra một mảnh, Tiểu Hắc Long im lặng trườn vào trong.



Nó vừa ngây ngất vừa giả vờ vô tội không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong đôi mắt kia tràn đầy đắc ý.



Đến lúc nó ngẩng đầu lên.



Nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh kia đang buộc lại dây áo bên hông. Áo ngủ bao bọc cả cơ thể của cô chỉ chừa lại bắp chân trắng nõn còn đọng vài giọt nước.



...Tiểu Hắc Long trợn tròn mắt.



qwq! Sao nhanh thế! Nó còn chưa thấy gì hết mà?



Tinh Nhan nhướn mày, "Tiếc lắm hả?"



Tiểu Hắc Long vừa nghe xong, nét mặt căng thẳng, vờ ngây thơ nhìn cô.



"Ngao ngao..."



- - Em đang nói gì thế?



Tinh Nhan hất tóc ra phía sau rồi nắm lấy cái đuôi của nó.



"Ngao ~"



Cái đuôi có thể nói là nhược điểm của nó, rất chi là mẫn cảm, Tiểu Hắc Long vặn vẹo cả người, kêu lên theo phản xạ.



- - Đau quá.



Năng lực giả vờ đáng thương đúng là tự học thành tài.



Tinh Nhan bật cười, đem con rồng ra khỏi phòng tắm, không thèm nhiều lời mà vứt nó ra khỏi phòng.



Ngao~ tiếng kêu gào ầm trời, Tiểu Hắc Long quơ quào bốn cái chân biến thành cái chấm đen nhỏ ở phía chân trời.



- - Cứu mạng...nghe thật thê thảm.



Tinh Nhan đứng yên, chậc chậc vài tiếng rồi đóng cửa sổ lại.



Rồng cuộn hổ chồm, rồng làm mưa gió, cô không tin một con rồng biết bay như nó sẽ thảm thương như thế.



Khoảng hai phút sau, Tiểu Hắc Long lại vẫy vẫy cái đuôi bò lên trên cửa sổ, giả vờ thở dài.



- - Vợ anh thật độc ác.
Hoa Trạch tiếp tục xem ảnh, ánh mắt run lên, "Rồng có thể vừa sinh đã thành rồng, có..."



Có phải còn có khả năng hóa rồng?



Tim mọi người như bị nhấc lên, Hoa Trạch vội vàng lật sang trang mới, bầu không khí bỗng chốc ngưng lại, cậu ta không thể giữ được bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi.



"-- Hết rồi!"



Tới đây lại không có!



Nếu như không phải bọn hắn đến đây trong bí mật thì cậu ta sẽ nghĩ ngay đến khả năng có người đang phá bọn họ.



...



Mấy người còn lại đều rất tức giận, sắp thấy được kết quả, thế mà lại thành ra thế này.



Mấy kẻ tứ chi phát triển bỗng chốc bùng nổ, "Sao lại ít thế này?



Có một ông lão vừa nghỉ ngơi được một lát ở bên cạnh thấy thế đầu như bốc khói, vỗ bàn hét to, "Mấy người nghĩ đây là cái gì mà nói phiên dịch là phiên dịch được ngay hả?"



Đồ vật thời cổ đại cũng không còn bao nhiêu, muốn phiên dịch càng thêm khó, thành quả đạt được của ngày hôm nay bọn họ phải cám ơn trời đất rồi.



"Đây đều là công sức của bọn tôi suy nghĩ từng chữ, có chữ nào mà không cân nhắc cả trăm lần đâu."



"Mấy người biết bọn tôi bao lâu không được ngủ rồi chưa? Bao nhiêu đây mà còn dám chê ít hả?"



"Nhìn đi!" Ông lão nói văng cả nước miếng, tiến lên trước mặt cậu ta, chỉ quầng thâm mắt của mình, "Nhìn đi, mắt ông đây thâm hết rồi đây này!!"



Khí thế của bọn người Hoa Trạch lập tức bị dìm xuống, muốn tránh cũng không tránh được, đau buồn lau đi nước miếng trên mặt.



Vẻ mặt không còn gì lưu luyến.



Nhìn dáng vẻ ấy, mấy người kia cũng bớt giận phần nào, Hoa Trạch vội vàng hòa giải.



"Triệu lão, đừng nóng, đừng nóng mà."



Người trong đây chính là phái của hoàng thất, hơn nữa bọn họ còn đang muốn nhờ vả ông ấy.



Khuyên thật lâu mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng ông, ông hầm hừ đoạt lấy kết quả nghiên cứu, trừng mắt nhìn cậu ta rồi hươ tay đuổi người, "Đi đi, đi đi!"



Hoa Trạch, "Ít nhất chúng ta đã biết, linh thú kia chính là rồng."



Cậu ta trầm ngâm hồi lâu, "Cho nên câu tiếp theo có thể đoán được là...rồng có thể biến hóa từ linh thú."



Mấy người liếc nhìn nhau, lại thêm một khả năng. Bây giờ chỉ còn chờ kết quả ở câu tiếp theo.



Nhưng, vẻ mặt của Hoa Trạch vô cùng kì lạ, thoắt trắng lại thoắt xanh.



Cậu ta nghĩ đến nguyên soái lạnh lùng mạnh mẽ bị đánh mất hình tượng...



Nếu đúng là nguyên soái, vậy thì cái tên "hồ ly trụi lông" kia...



- -- Đáng sợ quá đi mất.



***



Chương này thiệt là...hí hí. Có ai thấy mị dễ thương không:))