Quấn Lấy Không Buông

Chương 66 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi chuyện sẽ không vì cô suy nghĩ mà dừng lại.



Gặp chuyện này thì đội hộ vệ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bọn họ đề cao cảnh giác bảo vệ xung quanh Tinh Nhan chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt, có người ngay lập tức kiểm tra xe. Tiểu Hắc Long cảm nhận được bèn lấy đuôi cọ cọ lên tay cô như muốn trấn an.



Tinh Nhan mỉm cười vuốt ve đầu nó.



Nhưng ngoài ý muốn, lúc mọi người đề cao cảnh giác thì không có chuyện gì xảy ra.



Sau khi kiểm tra xe xong xuôi, đội hộ vệ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc Tinh Nhan quay người bước lên xe, không biết có cơn gió từ đâu thổi tới, quét qua Tiểu Hắc Long đang quấn lấy cổ tay của cô.



Một giây sau, Tinh Nhan xoay người, đôi chân dài tập kích về một hướng.



Không biết từ đâu xuất hiện hai cánh tay lực lưỡng đón lấy chân cô, nuốt máu tanh xuống miệng rồi nhanh chóng rút lui.



Vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên Tiểu Hắc Long hơi dừng lại, nhưng nó lại phát hiện mình cách vợ mình ngày một xa, trong nháy mắt Tiểu Hắc Long không còn cảm nhận được hơi thở của Tinh Nhan nữa.



"Ngao ~"



Tiểu Hắc Long ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, không để ý rằng hành động này vô cùng quen thuộc, âm thanh chấn động bầu trời, sấm sét bắt đầu nổi lên ầm ầm, cơ thể chỉ nhỏ bằng nắm tay bỗng chốc hóa thành khổng lồ.



Tiếng gì vậy?



Mọi người không kiềm chế được suy nghĩ của linh thú trong đầu, kinh hãi quay đầu lại.



Ngay lúc đó, bọn họ nhìn thấy một cái đầu vàng rực và thân hình đầy vẩy, con rồng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, ánh nắng chiếu vào vẩy rồng sáng lấp lánh.



Đôi mắt chìm trong đám mây nhìn xuống, gầm một tiếng mang theo ý cảnh cáo.



Ba người bị nhìn chằm chằm cảm thấy áp lực vô cùng, rõ ràng là người đứng nhất nhì trong quân đội thế mà giờ đây mồ hôi đầy đầu, đặc biệt là người đứng giữa đang nắm chặt tay hai người còn lại.



Bóng dáng ba người đàn ông thấp thoáng.



"... Đi thôi." Người đứng giữa cắn răng mở miệng nói.



Ba người rút lui không hề do dự.



Tinh Nhan cong môi nhìn bóng lưng rút lui của bọn họ, thu lại linh thú đang chuẩn bị tấn công trở về.



Con vật toàn thân vàng rực kia há mồm gầm lên, xuyên qua tầng mây hướng thẳng về phía Tinh Nhan.



"Bệ hạ!" Mấy người nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hét lên.



Bọn họ không biết rõ lai lịch của linh thú này. Mấy hộ vệ run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng



Tinh Nhan khoát tay, yên lặng đứng tại chỗ.



Ngay lúc mọi người căng thẳng nhìn bệ hạ sắp bị nuốt chửng thì...



Lại trông thấy con rồng khổng lồ trước khi chạm vào cô thì kim quang lóe lên, bỗng chốc thu nhỏ lại quấn lấy Tinh Nhan từ đầu đến chân, đầu rồng đặt trên bả vai của cô, đôi mắt nó nhìn cô như đang nhõng nhẽo.



Nó như đang bảo vệ món đồ trân quý nhất của mình, cuộn người lại rồi đặt bảo vật vào lòng mình.



Tinh Nhan mỉm cười, lấy tay vuốt ve đầu nó.



Nhưng không giống khi lúc còn là Tiểu Hắc Long, vẩy rồng bây giờ rất bén, vừa chạm nhẹ một chút, lòng bàn tay Tinh Nhan đã đẫm máu.



Cô dừng lại, chưa kịp phản ứng thì thấy Kim Long nhỏ giọng gầm lên, móng vuốt cầm lấy tay cô, đôi mắt vàng hiện lên sự đau lòng, nó cẩn thận liếm lên vết thương.



Từng chút từng chút một, dịu dàng lại thành kính.



Tinh Nhan nhìn nó, ngón tay run rẩy. Cô bỗng nhiên bật cười, từ đuôi mày đến khóe mắt phảng phất như đang nở từng đóa hoa, ý cười tràn ngập ôn nhu.



Chỉ cần nhìn ánh mắt kia cô đã cảm nhận được một góc nào đó trong lòng mềm nhũn, như muốn chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.



"Em không sao..."
Lam Vực nhìn một lát, đôi mắt hiện lên ý cười.



Ngay lập tức anh nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì thì đờ người ra, phản xạ có điều kiện bật ra khỏi giường, hờ hững nhìn người nằm trên giường.



Lúc này Tiểu Kim Long cũng mở mắt ra, vừa thấy Tinh Nhan đôi mắt nó liền sáng bừng, vẫy vẫy cái đuôi rồi bò nhanh tới.



Không khí lạnh xung quanh Lam Vực tỏa ra bốn phía.



Tinh Nhan nhìn hai biểu hiện khác nhau một trời một vực kia thì bật cười, cô nhướn mày trêu, "Sao vậy Hoàng quân?"



Người đàn ông cứng đờ, lạnh lùng nói, "Hoàng quân gì, tôi không nhớ gì hết."



"...??"



Tinh Nhan xém tí nữa bật cười, sợ anh thẹn quá hóa giận nên hôn lên Tiểu Kim Long đang ngọ nguậy không ngừng, "... Mất trí nhớ hả?"



Ha ha ha ha!



Lam Vực:...



Người đàn ông theo tầm mắt của cô nhìn Tiểu Kim Long trên giường, gương mặt không chút cảm xúc gật gật đầu.



...



Sau khi quay trở lại phủ Nguyên soái, Lam Vực còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cả người như đang mộng du.



Bỗng nhiên Hoa Trạch xuất hiện, thấy anh ai cũng ngạc nhiên, "Nguyên soái!"



"Lão đại!"



"Nguyên soái, rốt cục anh đã về rồi!"



Xúc động qua đi, mấy người Hoa Trạch lại bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, Nguyên soái bọn hắn đã xuất hiện, không lẽ suy đoán của bọn họ sai ư??



Mọi người nhìn nhau, Hoa Trạch lên tiếng hỏi, "Nguyên soái, lúc trước anh ở đâu?"



Người đàn ông cứng đờ, nói lảng sang chuyện khác, "Dạo này có chuyện gì không?"



Bọn Hoa Trạch nhìn nhau, lặng lẽ nhìn đôi tai của anh, vẻ mặt nhăn nhó.



Thế giới này đúng là nát rồi.



Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng, bắt đầu kể lại những chuyện sau khi Lam Vực mất tích, và chuyện nhận được thư mời.



Nói đến chuyện Hoàng quân mấy ngày trước, và chuyện đảng Lam Vực bọn họ liên tiếp bị hạ bệ, chưa kịp nói về chuyện kế hoạch của Nữ hoàng và bọn họ thì quản gia gõ cửa báo là có người đến.



Người đàn ông không nói gì, khí lạnh xung quanh càng thêm dày đặc, anh gật đầu đồng ý.



Mấy người Hoa Trạch lui ra ngoài.



Không ngoài dự đoán, người tới không phải là Djar mà là một người xa lạ.



Người đàn ông kia không nói gì, chỉ lấy ra một bức thư rồi rời khỏi.



Trong thư có một cánh hoa, cánh hoa sen.



Và một tờ giấy với tám chữ vô cùng ng ngoạc, "Món quà xem như bày tỏ thành ý."



Lam Vực chớp mắt suy nghĩ.



Hoa sen, kết hợp, còn về phần lễ vật...



Dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt người đàn ông chợt biến sắc...