Quấn Lấy Không Buông

Chương 71 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Quay lại thế giới thật lần nữa, thời gian trôi qua vẫn chưa được bao lâu.



Tinh Nhan tỉnh dậy, khẽ vuốt hai hàng chân mày, đôi mắt lại sáng rỡ, dường như cô đang suy nghĩ gì đó.



"Nhan Nhan..." Trong ký ức của cô bắt đầu xuất hiện một hình bóng mơ hồ, như phủ một tầng sương mù, lúc cô muốn nhìn cho thật rõ ràng thì lại không có cách nào nhìn rõ được.



Tinh Nhan cũng không miễn cưỡng, đôi mắt long lanh nở nụ cười rạng rỡ.



- - Một ngày nào đó cô sẽ nhớ đến sự tồn tại của anh.



Cô nhắm mắt lại dưỡng thần.



Không biết nán lại ở thế giới kia bao lâu, nhưng cô có thể chắc chắn rằng thời gian không hề ngắn, tài nguyên của thế giới vừa rồi đoán chừng rất phong phú, khi cô quay về không cần những vật phụ trợ để đột phá như hai cấp trước đó mà liên tiếp đột phá lên hai tầng, ở thế giới thật cô đã lên đến cấp 4.



Lần này ở lại thế giới đó không ngắn, càng về sau càng khó đột phá, cô bây giờ đạt đến cấp 5, e là sau này sẽ khó mà lên cấp.



Điều đáng mừng ở đây chính là Phượng Niết cấp 5 đã có thể tu luyện vài kỹ năng cho mình.



Ví dụ như đưa hồn.



Người trúng thuật này dựa vào khả năng của người bày thuật mà có thể khiến linh hồn mất phương hướng trong một thời gian khác biệt, đẳng cấp cao nhất chính là khiến cho linh hồn lạc lối trong dòng sông thời gian mãi mãi.



Và còn rất nhiều kỹ năng khác nữa.



Tinh Nhan suy nghĩ một lúc, sau khi nghĩ kỹ rồi thì cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.



Để cô nghỉ ngơi một chút đã.



Từng giây từng phút trôi qua, khi cô vừa ngủ không bao lâu bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một khung hình, quả cầu trong màn hình dần dần kéo dài ra, dù mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng một người đàn ông cao ráo.



Hình bóng ấy sải đôi chân dài, bước ra khỏi màn hình.



...



Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, cả người cảm thấy tinh thần sáng láng, cảm thấy hơi khô môi, cô khẽ liếm khóe môi.



Cô nhìn sang màn hình kế bên, rồi nói, "Điểm Điểm, đi thôi."



Tinh Nhan lại quay sang nhìn nó lần nữa, rồi đưa tay ra chọc nó, cảm thấy quả cầu này càng nhìn càng thuận mắt.




Nhanh lên nào, chẳng may có người đoạt mất thì sao? Rồng Tinh Nhan càng bay nhanh hơn.



Công chúa bị lãng quên nghe thấy tiếng hét từ xa, "Cứu công chúa!" thì hét ầm lên.



Chàng trai bị rồng ngậm trong miệng nheo mắt lại, nhìn viên minh châu trong tay rồi nở nụ cười.



...



Rồng Tinh Nhan nhanh chóng bay qua một ngọn núi cao, vượt qua một con sông lớn, sau đó bay thẳng vào một khu rừng sâu.



Nó dừng lại trước một hang động bí ẩn, rồi mang theo hai người bay vào trong.



Thiệt sự không muốn thu hồi móng vuốt đâu.



Công chúa xinh đẹp ngồi trên núi vàng bạc châu báu, nhìn về phía chàng trai đang đứng bên cạnh, hét lên, "Nhị, nhị ca!



Mặc dù nàng và nhị ca quan hệ không tốt lắm, nhưng lúc này còn có thể suy nghĩ gì, giống như nhìn thấy người thân nhất của mình, òa khóc nức nở.



"Khóc cái gì?" Chàng trai hỏi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, sơn động trông thật trống trải, đồ vật duy nhất trong đây chính là núi châu báu trước mặt, đủ các loại vàng bạc đá quý, minh châu chất thành núi.



Hắc Long đang nằm bên trên, móng vuốt đang gom đồ đến gần mình, càng gom thì mắt càng sáng, mà chất lượng bảo thạch trên người công chúa khác hẳn...



Hắc long duỗi móng vuốt lấy đi bảo thạch trên người nàng, bong bóng hồng phấn như muốn bao cả thân nó.



Nó như quên hết mọi thứ.



- -- Bao gồm cả chàng.



Công chúa biến sắc, che quần áo mình lại, "... Tôi không muốn..."



Chàng trai nhìn một hồi, chàng nở nụ cười, nhưng tiếng cười vô cùng lạnh lùng.



"Hắc Long tiểu thư ~"



Công chúa đang lo lắng cho sự trong sạch của mình, bày tỏ dù ngươi có mạnh mẽ thế nào thì tao cũng không theo mày:...



... Tiểu... tiểu thư??