Quấn Lấy Không Buông

Chương 74 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Nhìn Hắc Long đang mải chơi, chàng trai sửng sốt một hồi mới hừ hừ hai tiếng, " Đồ rồng mắt trắng!"



Rồng mắt trắng đang bị châu báu lấp lánh mê hoặc nên không hề để ý đến hắn.



Chỉ có Tinh Nhan nhìn mình không thể khống chế bản thân mà cắn răng nghiến lơi, rồng phương tây... hình như đến khi trưởng thành mới có thể hóa thành người...



Rồng phương Tây phải 500 tuổi mới được tính là trưởng thành, thân thể này chỉ mới hơn 400 tuổi thôi, nó vẫn còn là một con rồng vị thành niên, thế này... còn phải hơn 10 năm nữa mới có thể hóa thành người...



... Còn xa quá, Tinh Nhan vừa gom châu báu để dưới cánh của mình vừa đau đớn nghĩ nghĩ.



Bây giờ công chúa không còn sợ ác long nữa, nhìn thấy nó vui vẻ chơi đùa, nàng cũng mỉm cười.



Thật ra con rồng này rất đáng yêu.



Bây giờ nàng đã hiểu, chỉ cần không đoạt lấy châu báu của Hắc Long, dù nàng đi tới đi lui hay ra khỏi hang động này thì Hắc Long cũng sẽ không để ý.



Công chúa ngẩng đầu, vuốt ve đôi môi anh đào của mình, đi tới đi lui trong hang động to lớn này.



Nhưng tại sao nàng lại phải trốn đi?



Ở đây, nàng không thể ăn cơm trong cái đĩa sứ trắng tinh, cũng không dùng khăn gấm mềm mại nhất để lau miệng, nhưng ngược lại, nàng không cần bảo trì nụ cười, không cần ăn nhẹ nó khẽ, không cần vì lý do hòa bình mà kết hôn với một người đàn ông mà mình chưa gặp bao giờ.



Vấn đề giữa hai quốc gia, không lẽ chỉ có thể giải quyết bằng quan hệ thông gia thôi sao?



Hơn nữa, dù nàng mất đi khá nhiều thứ, nhưng lại đạt được một thứ vô cùng quan trọng.



Đó chính là tự do.



Bây giờ, nàng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.



Điều mà nàng lo nhất, chính là đại ca, nhưng ngày đầu tiên đến đây nhị ca đã gửi tin báo bình an về cho hắn, bây giờ đại ca chắc đã nhận được tin rồi cũng nên.



Nếu vậy thì, để nàng ích kỷ một lần, nếu mọi người đều nghĩ công chúa Irina đã chết, vậy thì... coi như nàng đã chết.



- -- Sống sót chỉ còn là Irina mà thôi.



Trong hang động hẻo lánh, có một lùm cỏ xanh mọc trong khe đá, kiên cường sinh trưởng, nở ra một đóa hoa màu đỏ đong đưa trong gió.



Công chúa ngắt đóa hoa cài lên đầu mình, nở nụ cười tươi rói hỏi chàng trai vừa trở về, "Nhị ca, nhìn mụi đẹp không?"



Áo bào rộng rãi bay theo gió, chàng trai hững hỡ nhìn nàng rồi đáp, "Bình thường."



Công chúa:...



Chả chân thành tí nào.



Bỗng nghĩ đến điều gì, ánh mắt chàng trai khẽ động.



Nhìn về Hắc Long bên kia không quan tâm chàng, thậm chí đã nhắm mắt lại ngủ, rồi lại nhìn núi châu báu mà suy nghĩ.



...



Giống như công chúa nghĩ, đại hoàng tử đã nhận được tin tức của nhị đệ.



Một bức thư rơi xuống tay hắn, đại hoàng tử đang sốt ruột bỗng chốc bĩnh tĩnh lại, giọng nói của nhị đệ từ đâu truyền tới, tâm trạng lo lắng mấy ngày qua rốt cục đã biến mất.
Cho nên không thể trách nàng được.



Đúng vậy.



"Ngao..." Nàng chột dạ, nhẹ giọng kêu lên.



- - Ngươi không sao chứ...



Chàng trai xanh mặt, chật vật nở nụ cười, đỡ eo bò ra khỏi cái hố hình người.



Thanh kiếm lóe lên, san bằng hố đá rồi mới cắn răng lên tiếng. "Không sao."



Dù bên ngoài chàng chỉ là một đại kiếm sĩ, nhưng thực ra chàng đã đã là kiếm thánh cấp cao nhất, cơ thể đã tu luyện đến tường đồng vách sách, bị cả tòa núi lớn như thế đè xuống cũng không chết được.



Nhưng mà chàng lại muốn nôn...



Mà mấy chuyện này không phải là trọng điểm.



Chàng trai nghiêm mặt, chưa kịp vặn lại cái eo đã mở miệng, có hơi chua xót, "Nàng vừa nói tiểu bảo bối gì đó!"



Từ này có thể tùy tiện nói hả?



"Nàng còn chưa hóa thành người, có nghĩa là nàng chưa trưởng thành..."



"Rồng vị thành niên đừng suy nghĩ đến chuyện này, xưng hô "bảo bối" này quá táo bạo rồi đấy biết không?"



Chàng trai vịn eo mình, tiếng xương phát ra rốp rốp, nhưng hắn vẫn tiếp túc lãi nhãi, "Cái từ "tiểu bảo bối" này quá mức thân mật, dùng để gọi bạn đời của nàng..."



"Bạn đời của nàng mà nghe thấy sẽ ghen đó..."



Chàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng hơn, vừa trấn an vừa dụ dỗ, "Là một cô rồng có trách nhiệm, nàng phải giữ gìn hôn nhân của mình, không được bội bạc, không được để bạn đời đau lòng... Ta tin nàng có thể làm được, đúng không?..."



"Ta nói cho nàng biết, trên đời này chỉ có bạn đời mới tốt với nàng, yêu thương nàng nhất, bất kỳ châu báu nào cũng không bằng hắn đâu..."



"Mỗi sáng nàng phải trao cho hắn một nụ hôn...phải đối xử tốt với hắn...phải..."



Chàng cứ thao thao bất tuyệt, lải nhải không ngừng, dù giọng nói có dễ nghe cỡ nào thì rồng Tinh Nhan cũng không thể chịu nổi... Hắc Long thút thít nằm rạp trên mặt đất, cái đầu ong ong một hồi, hai mắt như biết thành khoanh nhang muỗi.



Ong ong ong, cứ như có vô vàn con muỗi bay xung quanh.



Ánh mắt Hắc Long như sụp đổi, gom núi châu báu lại rồi chui đầu vào trong, lộ ra cái mông bên ngoài, trông như một con đà điểu.



- - Cứu mạng!



- - Rồng ta sắp chết rồi!



****



Tác giả có lời muốn nói



Công chúa: Nhị ca, lấy cho muội một viên dạ minh châu.



Chàng trai:...À...