Quấn Lấy Không Buông

Chương 8 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Hai người đại diện bật dậy sau khi thấy tin này, họ cũng thấy được phản ứng sau chuyện này.



Anh Từ thấy phản ứng khác nhau từ fan hâm mộ, âm thầm like cho một cái.



Đúng là tăng dũng khí mà.



Nghĩ đến cái gì, anh ta cười hắc hắc, tìm số của ảnh hậu Qúy rồi gọi cho cô.



Tưởng tắt điện thoại thì tôi không gọi cho cậu được hả?



Bấy giờ, Tinh Nhan và Dung Ngọc đang ăn cơm cùng nhau.



Lúc đầu Dung Ngọc định rời đi, dù sao trời đã tối, anh cũng không đói lắm. Nhưng Tinh Nhan không nghĩ nhiều, gọi anh ở lại ăn cơm.



Vì tâm tư bản thân, Dung Ngọc rốt cục cũng ở lại.



"Ngon lắm." Tinh Nhan xúc động ăn thử mấy món ăn trên bàn, "Anh chính là người đàn ông lên được phòng khách xuống được phòng bếp đấy."



Cô vuốt vuốt bụng mình, hơi tiếc nuối, nguyên chủ có thói quen ăn ít, không thể ăn uống quá độ, chưa được nửa tháng, nên cô vẫn chưa thể hồi phục lại khẩu vị của mình, nên dù cô có tâm cũng không có sức.



Chỉ có thể ăn ít rồi chia ra nhiều bữa ăn phụ.



"Này, anh không cần dọn đâu." Tinh Nhan mở to mắt, "Bỏ chén đũa của tôi xuống đi."



Thấy Dung Ngọc bỏ chén xuống với vẻ mặt khó hiểu, cô nhẹ nhàng thở ra.



"Đợi lát nữa trước khi đi ngủ tôi ăn thêm một bữa nữa."



"Ăn nữa hả?" Dung Ngọc dở khóc dở mếu buông chén xuống, không biết nên vui vẻ vì cô thích món anh nấu, hay là nên bó tay với lời tuyên bố không muốn để lại đồ ăn thừa, lát nữa ăn tiếp của cô.



Anh nhìn vài cọng rau, thật ra cô đã ăn rất nhiều rồi.



Nghĩ một lát, anh nói, "Thức ăn thừa sợ không đủ ăn, bỏ đi nhé, anh nấu lại món khác cho em được không?"



Ăn nhiều không tốt, nhưng lâu lâu ăn nhiều thì không sao.



Nhưng thời tiết này, đồ ăn để ở ngoài lâu một chút sẽ mất vị, bây giờ anh nấu bữa khuya, vừa hay cô tiêu cơm một tí, để đến lát nữa vẫn còn nóng,



"Ặc." Tinh Nhan nhìn anh, mím đôi môi đỏ mọng, hiếm thấy cô ngại ngùng như thế, "Thế thì ngại quá."



Nói là nói thế thôi, chứ cô cũng không cản anh.



Tinh Nhan nở nụ cười lấy lòng anh, giống như cô mèo kiêu ngạo rốt cục cũng cúi đầu, khua móng vuốt "meo meo" lấy lòng.



Dung Ngọc vừa buồn cười vừa bực bội vì tâm tư nho nhỏ của cô.



Đương nhiên, còn có sự vui vẻ khi được trở thành người nhà.



Dung Ngọc xoay người trở vào phòng bếp, nở nụ cười đầy cưng chiều.



Đúng lúc này, điện thoại của Tinh Nhan vang lên.



Cô cầm lên xem, là anh Từ gọi đến.



"Tinh Nhan hả?" Anh Từ cười ha ha, "Xảy ra chuyện rồi, anh không gọi cho Dung Ngọc được, ha ha ha, cậu ấy còn ở đó không?"




Tinh Nhan nhìn một cái liền nhận ra ngay đây là siêu thị dưới nhà mình.



Cô không ở khu nhà của công ty, vì xinh đẹp, hát hay múa đẹp, lại may mắn, lần đầu xuất hiện đã nhận được vai nữ phụ quan trọng, công ty cũng hết sức nâng đỡ cô...



Phòng ở là khu cao cấp, từ vị trí đến mọi phương diện khác đều cao cấp, bảo an cũng rất tốt, vì thế cô cũng không nghĩ đến phải ngụy trang khi ra ngoài.



Không ngờ lại bị chụp được, Tinh Nhan nghĩ thầm.



Cô mở ngay tấm hình thứ hai.



Ngón tay bỗng chốc run rẩy.



Nhìn vẻ mặt của người trong ảnh, ngón tay đặt trên màn hình thật lâu sau vẫn không ấn xuống.



Anh bình thường đều nhìn cô như thế sao?



Cô không thấy vẻ mặt của anh khi đó nên cũng không biết.



-- Anh lại khiến người khác say đắm như thế.



Cô xem từng tấm từng tấm một, người bình thường làm việc vô cùng lưu loát như cô, bây giờ lại mất thời gian xem hình như thế.



Sau khi xem xong, cô nghĩ nghĩ rồi mở Weibo của Dung Ngọc ra.



Bây giờ cô mới phát hiện, hình tượng của Dung Ngọc đã...vỡ tan tành.



Cô nhớ ngày mình follow anh, Weibo anh vẫn còn đóng rêu, lạnh lùng kiêu ngạo, nụ cười dịu dàng nhưng xa cách. Nhưng không lâu sau, Dung Ngọc đã thay đổi, mấy ngày liền đăng Weibo liên tục.



Đây không phải là trọng điểm.



Tinh Nhan nhìn bình luận của fans anh, chớp chớp mắt.



Có mấy cái bình luận của fan được đẩy lên đầu, nào là thay đổi chiến thuật theo đuổi vợ, làm sao để cô ấy càng yêu anh, blabla...làm sao để bắt được ảnh hậu Qúy.



Còn nữa, anh vừa mới đăng Weibo cám ơn fans hâm mộ.



Mọi người đều là ân sư của tôi*, cảm ơn vì luôn bên cạnh tôi.



*Nguyên văn: 三人行必有我师 - Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên. Nghĩa là: Ba người cùng đi, trong đó nhất định có người đáng làm thầy giáo của ta.



Rất nhiều chuyện hiện lên trước mắt cô.



Tinh Nhan nhướn mày, vịn bàn đứng dậy, nhìn mấy chữ giấu đầu hở đuôi trên màn hình, đôi môi đỏ mọng cong lên.



-- Có một người yêu thầm đáng yêu làm sao bây giờ?



--- Đương nhiên là "ăn" luôn rồi.



Tác giả:



Người qua đường: Ai đáng yêu thế?



Ảnh đế Dung giơ móng vuốt, vui vẻ nói, "Tôi, tôi, tôi, tôi đáng yêu đấy!!