Quan Lộ Thương Đồ
Chương 101 : Thì ra kiếm tiền dễ như thế
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Trương Khác nhướng mày, không ngờ hắn còn có thân phận này, vừa rồi y chú ý Thiệu Chí Cương lấy danh thiếp từ cuối ví ra, có vẻ hắn mang theo nhiều danh thiếp khác nhau, gặp quan viên lấy ra danh thiếp danh nhân văn hóa, gặp người văn hóa lấy ra danh thiếp thương nhân, ít nhất về khí thế không thua kém người ta, chi tiết nhỏ thôi đã nói lên con người của hắn rồi.
Ánh mắt Tống Bồi Mình nhìn hắn quả nhiên chú ý hơn Ngô Thiên Bảo.
Trương Khác không vạch trần ra, vờ như không nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tống Bồi Minh.
Ngô Thiên Bảo cười toét miệng:
- Chúng tôi đang thảo luận với giám đốc Tiểu Trương về việc trung tâm ẩm thực, không ngờ khu trưởng Tống cũng quan tâm tới chuyện này.
Thiệu Chí Cương mấy ngày qua được nghe Ngô Thiên Bảo nói Trương Khác giỏi ra sao, hắn không tin, hắn chỉ quan tâm tới hạng mục này, thằng nhãi con thì làm nổi việc gì to tát? Song vừa rồi nghe ra lời Tống Bồi Minh có vẻ lấy lòng Trương Khác, làm hắn không thể không tin.
- Các vị là người chuyên nghiệp, hạng mục này nhất định phải nghe ý kiến các vị rồi.
Tống Bồi Minh hỏi:
- Trương Khác, cậu thấy có đúng không?
- Chú Tống nói đúng thì đương nhiên là đúng rồi.
Năm người quay lại tầng 18, Ngô Thiên Bảo và Thiệu Chí Cương cho rằng có thể bàn sâu hơn được với Tống Bồi Minh, tụt lại sau thì thầm xem buổi tối mời ông ta đi đâu ăn cơm thì thích hợp.
Trong phòng làm việc chung, Chu Văn Bân đang ngồi đọc báo, Trương Khác chào xong hỏi:
- Chị Tương đâu?
Tương Vi đẩy cửa đi ra từ phòng làm việc, oán trách:
- Giám đốc Tiểu Trương chạy đâu mất mấy ngày, trừ Hứa Tư chẳng ai tìm được.
Trương Khác chắp tay xin tha:
- Tôi tin chị và giám đốc Chu làm ổn thỏa mọi việc mà, thiết kế đã xong chưa, tôi muốn xem qua.
Tương Vi về văn phòng lấy kế hoạch thư và thiết kế đưa cho Trương Khác:
- Tìm ba đơn vị thiết kế, mỗi nhà làm một bản, thời gian gấp, nên chi tiết không làm tốt lắm.
Trương Khác hết đưa cho Tống Bồi Minh:
Trương Khác thấy trong phòng hết ghế, liền lấy ghế từ ngoài vào, khoanh tay nghe bọn họ thảo luận.
Kế hoạch ban đầu của Trương Khác rất đơn giản, còn nội dung Tương Vi lúc này nói cụ thể hơn nhiều, dù sao ở một số vấn đề chuyên môn thì y không hơn được người chuyên nghiệp được.
Thiệu Chí Cương quay sang, hắn nhìn Trương Khác tới năm giây, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu Trương Khác:
- Giờ tôi đã hiểu vì sao cậu tránh chúng tôi.
Thiệu Chí Cương có sự kiêu ngạo của mình, cho dù phải vì lợi ích mà cúi đầu, hắn cũng rất ít khi phục người khác:
- Không xem bài báo đăng mấy ngày qua thì không hiểu cậu muốn liên kết cả cầu Tứ Phượng cùng trung tâm ẩm thực thành đặc trưng của khu Nam Thành, đúng là ý tưởng tuyệt vời. Nhưng các vị không quen thuộc nghành ẩm thực, nên chi tiết kế hoạch không hoàn mỹ...
Trương Khác, Tương Vi và cả mấy công ty thiết kế đều không am hiểu nghành ẩm thực, huống hồ thời gian y cấp cho Tương Vi quá gấp, không đủ trao đổi với người trong ngành trước.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Thiệu Chí Cương, đại khái là hắn đang muốn Trương Khác lên tiếng xin mình chỉ bảo.
- Kể hoạch thư đưa lên báo, tôi còn lo không tìm được người giúp tôi hoàn thiện chi tiết hay sao?
Trương Khác cười nhẹ:
- Có điều tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị của ông.
- Bất kể là nhà máy Tân Quang hay Cẩm Hồ đều không xuất thân từ nghành ẩm thực, có thể giao một phần hạng mục cho tôi không, trừ tiền thuê ra, tôi có thể trả ngoài cho Cẩm Hồ 100 vạn?
Thiệu Chí Cương nhìn thẳng vào mắt Trương Khác, hỏi gấp:
- Thế nào?
Tim Tương Vi đập cái thịch một cái, thì ra tiền dễ kiếm như thế.
Đổi lại là người khác nói không chừng đã động lòng rồi. Trương Khác thì không vì mục tiêu của y không phải là trung tâm ẩm thực, miệng cười, lòng nghĩ:" Tên Thiệu Chí Cương này quả đúng như tin đồn, dám dốc cả gia sản đánh cược, khí phách không nhỏ.
- Ông chuẩn bị trả tiền thuê mỗi năm bao nhiêu?
Trương Khác vẫn muốn thăm dò thêm.
- Bên cạnh nhà máy là sân trượt băng Nguyên Tường lớn nhất Hải Châu, tôi có thể trả gấp rưỡi tiêu chuẩn của họ.