Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1051 : Cô ấy là thư ký của tôi

Ngày đăng: 00:14 22/04/20


- Chỉ tại cái chân này, chị tại cái chân này. Bà Từ ngồi bệt xuống đất, lết tới muốn ôm lấy chân Hà Huyền, còn muốn quỳ lạy, nước mắt nước mũi chảy cả ra, kêu khóc nói: - Cháu à, không phải dì muốn vu oan cho cháu, nhưng đứa bé kia chạy mất rồi, cái chân này lại có vấn đề gì, con dì sẽ lại phải trả tiền cho bệnh viện, rồi con dâu dì lại cãi nhau với nó... Dì không cố ý vu oan cho cháu đâu.



Hà Huyền luống cuống không biết làm sao, chưa bao giờ có ai quỳ trước mặt cô, huống hồ lại là một bà già ngần này tuổi, vội đỡ bà ta lên, nhưng bà ta nhất định muốn quỳ, đỡ không nổi, Thôi Úc Mạn và hai y tá tới giúp.



- Đủ rồi, Hà Huyền, qua đây đi. Trương Khác đưa tay kéo Hà Huyền lại, giọng lạnh băng: - Bà chừng đấy tuổi rồi, chúng tôi có lòng tốt tới đỡ, bà lại vì bản thân mà nhẫn tâm đi hãm hại hai người xa lạ giúp mình, bà ta muốn quỳ cứ để bà ta quỳ.



Hà Huyền không đành lòng, định vùng tay khỏi Trương Khác, nhưng bị y kéo sang một bên rồi, Thôi Úc Mạn và hai cô y tá không ngờ trái tim Trương Khác băng lãnh sắt đá như vậy, do dự không biết có nên đỡ bà Từ lên không?



Trương Đại Vĩ thầm cả kinh, càng không dám tỏ thái độ, quay đầu nhìn Lý Hồng Minh, nghĩ lúc này chỉ có ông ta lên tiếng được, nhưng Lý Hồng Minh ngồi ngay ngắn, đưa tay ra kéo Thôi Úc Mạn lại... Chỉ đành đánh mắt bảo hai y tá lui ra, mặc bà Từ ngồi bệt trên mặt đất.



- Xem chuyện các người làm đi, chỉ hai ba tiếng đồng hồ hợp mưu chừng này người, bịa đặt chứng cứ, đổ tội lên đầu người ta, còn muốn tống tiền... Chuyện này nếu không phải là tôi, mà là người bình thường sẽ phải ngậm đắng nốt cay, về sau người đó sẽ bảo mỗi người mình gặp là đừng bao giờ làm việc tốt. Trương Khác mặt đanh lại, giọng nói nghiêm khắc: - Các người có lẽ thấy tôi ỷ thế khinh người, có lẽ cho rằng mình bị bức ép... Nhưng các người dung túng cho kẻ ác, sau này nếu có cụ già đứa tre nào ngã ra đất, sẽ còn ai dám đỡ. Đấm sầm lên mặt bàn: - Ai dám đỡ nữa? Cầm cả chống tài liệu ném xuống đất, trừng mắt nhìn đám người kia một lúc, thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh nói với Trương Đại Vĩ: - Tôi đã báo cục công an, nên xử trí ra sao, điều tra thế nào thì làm thế nấy, loại người này, tôi không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào.



Lý Hồng Minh lúc này mới thở dài, lãnh đạm nói: - Từ TW đến địa phương đều đề cao hành vi vì nghĩa, nhưng xã hội chân thực lại lấy máu tanh chôn vùi nghĩa cử cao đẹp ấy, đúng là không thể tha thứ được. Quay sang bảo Thôi Úc Mạn: - Cô giáo Tiểu Thôi, chân tướng rõ rồi, chúng ta về thôi nào.



- Làm thầy vất vả quá. Trương Khác áy náy nói:



- Không sao. Lý Hồng Minh cười hiền từ: - Lúc này tôi mới nhận ra, trường ta có sinh viên như em, không phải là phiền toái.



~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~




- Còn đoán gì được nữa? Trương Khác cười khổ: - Một vị thiếu gia oai phong lẫm liệt ỷ thế khinh người như thế, trong nhà ít nhất cũng phải là lãnh đạo TW... Rồi háy mắt nhìn Trần Phi Dung: - Vậy bọn họ đoán vì sao bạn lại ở phòng bệnh bình thường không?



- Điều đó người ta căn bản không nghĩ nhiều... đủ rồi... Trần Phi Dung mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng, giơ tay lên dọa, bắt y quay đầu đi không cho nhìn mình, rồi thở dài: - Chuyện này nếu xảy ra với người bình thường, không biết phải làm sao?



Tô Nhất Đình căm phẫn nói: - Không ngờ cần một tên hoàn khố chủ trì công đạo, cái xã hội này thật đáng buồn.



- Đúng, đúng thế. Hà Huyền phụ họa.



- Xin cô đấy, nói cái từ "hoàn khố" đừng có nghiến răng được không? Trương Khác quay sang Hà Huyền: - Còn cô, có nhớ cái áo sơ mi trên người là của tên hoàn khố nào đó không? Đừng có phụ họa nhiệt tình thế, cẩn thận tên hoàn khố đòi lại áo ngay bây giờ...



Hà Huyền ôm tay trước ngực, người rụt lại đằng sau, cười nói: - Anh được tính là người nhân phẩm xuất chúng trong đám hoàn khố rồi, đừng tự ti vì thân phận của mình... À phải, nghe Đỗ Phi nói ba anh vừa mới lên chức thị trưởng Tân Vu, lạ nhé, thị trường có lợi hại thế không? Mà có lợi hại cũng sao quản nổi chuyện Kiến Nghiệp?



- Ba tôi chưa phải thị trưởng, chỉ là thị trưởng tạm thời, còn phải qua tuyển cử của HĐND, còn vì sao ba tôi có thể quản chuyện rộng như thế... Trương Khác nhe răng cười: - Đây là cơ mật, Phi Dung biết đấy, vì Phi Dung đã nhận lời làm thư ký cho tôi.



Em Dung này cũng lằng nhằng không kém



Mai tiếp.