Quan Lộ Thương Đồ

Chương 105 : Đêm tuyết

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Hứa Tư cũng không hề che giấu yêu thích thành phố này, có lẽ Hải Châu với Hứa Tư mà nói có quá nhiều hồi ức thống khổ, nhưng làm cô hoài niệm tỉnh thành hẳn là do ký ức bốn năm học đại học ở đây.



Bất kể là trong ngõ nhỏ ở Thành Nam hay là tòa nhà sang trọng, cô gái tươi trẻ trang điểm nhẹ nhàng luôn khiến Trương Khác liếc mắt qua. Hứa Tư đáng lẽ phải là mỹ nhân thuộc về thành phố này, xinh đẹp mà không diêm dúa, quyến rũ mà không tục, một vẻ đẹp tự nhiên mang đủ phong tình mê hoặc.



Đông Phương plaza là nơi tần suất mỹ nữ xuất hiện cao nhất trong thành phố này, lần trước bị nhóm mỹ nữ Hứa Tư, Hứa Duy, Giang Đại nhi quấn quanh, không để ý quan sát kỹ mỹ nữ tỉnh thành, lúc này nắm tay Chỉ Đồng đi sau Tạ Vãn Tình và Hứa Tư, thoải mái ngăm nghía.



Hứa Tư dù vẫn ăn mặc đơn giản, nhưng vẻ quyến rũ từ xương cốt tỏa ra it người có thể sánh bằng, ít nhất đi trong Đông Phương Plaza hồi lâu không thấy một mỹ nữ nào có thể sánh ngang.



Chỉ Đồng mặc dù vẫn chưa chịu nói chuyện, nhưng cô bé ngây thơ đáng yêu như con búp bê sứ, đôi mắt to đen láy linh động, chắc là tiểu mỹ nhân xinh đẹp nhất rồi, thậm chí có cả một số cô gái không nhịn được chạy tới bẹo má Chỉ Đồng:



- Thật là cô bé xinh đẹp.



Ngại Tạ Vãn Tình ở đây, Trương Khác chỉ đành giữ nụ cười chừng mực, thầm nghĩ:



" Lần sau lừa riêng Chỉ Đồng đi thôi, chắc chắn Chỉ Đồng là vũ khí tán gái sắc bén.



"



- Mắt láo liên nhìn cái gì đấy?



Hứa Tư tay cầm y phục mặc thử, khẽ gõ Trương Khác một cái. Cô còn chưa quen với thứ y phục đắt tiền, Tạ Vãn Tình nhất quyết bắt cổ thử, Trương Khác ở bên ra sức cổ động.



Trương Khác ngồi trên ghế da, rất vô trách nhiệm gác cằm lên đỉnh đầu Chỉ Đồng, hai chân kẹp lấy người cô bé không cho nhúc nhích, nhưng mắt y đảo bốn xung quanh ngắm nhìn các mỹ nữ.



- Láo liên gì đâu, chị trốn bên trong thử y phục không chịu cho em xem, em đang nghĩ, nếu y phục những người kia mặc trên người chị Hứa Tư sẽ mê người nhường nào.



Trương Khác dặt dày nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xấu hổ của Hứa Tư.



- Nói nhảm nhí gì đó?



Hứa Tư lườm y một cái, kéo Chỉ Đồng đang ra sức giãy dụa trong lòng y ra:



- Chỉ biết bắt nạt Chỉ Đồng.



- Chỉ Đồng, anh Tiểu Khác có bắt nạt em không?
" Nghĩ thế trong lòng mơ hồ có chút vui vẻ.



Xe đi vào thành phố, đúng vào giờ cao điểm, khi qua trường Nhất Trung, học sinh lấp kín nửa con đường, hôm nay là cuối tuần, học sinh ngoại trú không cần ở lại lớp tự học, thêm vào hôm nay là ngày nghỉ ngơi duy nhất của học sinh trong ký túc xá, tan học, trừ giáo viên ở lại trực ban thì trong trường không còn ai, cũng có vài học sinh không về nhà, nhưng dứt khoát không nhiều.



Xe nhích từng bước như rùa bò, Trương Khác mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi vào mặt, ngồi xe thời gian dài làm y thấy ngột ngạt. Hứa Tư chỉ dám hé một khe hở, xe đi chậm như thế, mở hết cửa chẳng phải làm người ta ngắm no mắt sao?



Lý Chi Phương mặc áo len màu đỏ ngồi xe máy đi qua, vừa vặn tới chỗ cột đèn làm Trương Khác nhìn thấy. Nhìn Lý Chi Phương rẽ vào trong trường, Trương Khác nghĩ:



" Học sinh về hết rồi, lúc này cô ta quay lại trường làm gì?



" Trong đầu thình lình lóe sáng:



" Chính là hôm nay rồi.



"



Nếu chẳng phải có tuyết, nếu chẳng phải nhìn thấy Lý Chi Phương, Trương Khác không nhớ ra được, nếu không có gì bất ngờ, qua hôm nay cuộc sống của Lý Chi Phương, Vương Viêm Bân, Tào Quang Minh sẽ hoàn toàn đảo lộn.



Trương Khác vỗ vai lái xe, bảo hắn đỗ xe bên đường, dặn:



- Anh đưa Hứa Tư về nhà trước, sau đó đưa đầu đĩa cho Tương Vi.



Hứa Tư thắc mắc:



- Sao cậu xuống xe ở đây, không về nhà nữa à?



Trương Khác vốn chẳng muốn quả tới chuyện thối tha này, nhưng một khi chuyện phát sinh sẽ ảnh hưởng cực lớn tới Đỗ Phi, y không thể khoanh tay ngồi nhìn.



- Em nhớ ra còn có một vài chuyện trong trường, không đưa chị về nhà được.



Trương Khác mở cửa ra, gió cuốn theo bông tuyết đập vào mặt, cảm giác thật là tuyệt, Trương Khác đưa tay ra đón lấy mấy bông tuyết, muốn đặt vào tay Hứa Tư, nhưng rơi vào tay cô nó đã thành vài giọt nước lạnh băng.



Hứa Tư nở nụ cười dịu dàng, Trương Khác cười đáp lại đóng cửa xe vào, nhìn xe đi thật xa mới vào trường.