Quan Lộ Thương Đồ
Chương 107 : Hậu quả nghiêm trọng
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
- Hay là không nghe thấy.
Có giáo viên lên tiếng:
- Tôi tới văn phòng gọi ông ấy.
Rồi quay lại tìm, lúc sau Vương Viêm Bân xuất hiện.
Vương Viêm Bân cố trẫn tích hỏi:
- Sao thế, xảy ra chuyện gì.
Nghe mọi người báo cáo xong liền nói:
- Trước tiên đưa thầy Tào tới bệnh viện, để hai em học sinh về nhà đã, muộn lắm rồi, chuyện tới mai giải quyết.
Trương Khác thấy Đồ Phi đứng lỳ ra đó, còn chưa khôi phục lý trí hoàn toàn, kéo hắn rới đi. Tới khu ký túc xá hắn mới như hoàn hồn mở miệng nói:
- Đi, đi uống rượu với tao.
- Mặt đau không?
- *** mày, sao tát mạnh thế?
Trương Khác mặc xác ủy khuất của hắn:
- Biết đau là còn tỉnh táo đấy, mau gọi điện cho ba mày đi, Tào Quang Minh không chết cũng mất nửa cái mạng, mày cho rằng uống rượu là xong à?
Trương Khác bảo hắn đi rửa vết máu, sau đó tới ki ốt báo bên ngoài trường gọi điện về nhà Đỗ Phi, mẹ Đỗ Phi ở nhà, liền hỏi số điện thoại cầm tay của Đỗ Tiểu Sơn, gọi không được, gọi tới khu ủy Tây Thành, tổng đài không chịu chuyển lời giúp, đến khi Đỗ Phi quay ra mới gọi được cho thư ký của Đỗ Tiểu Sơn.
Khi Đỗ Tiển Sơn tới khuông mặt gầy gò đanh lại, môi mím chặt tới trắng bệch.
Đỗ Tiểu Sơn đang họp thường ủy, nội dung là điều chỉnh đường lối kiến thiết thành phố. Nhận được điện thoại của Trương Khác biết con trai xảy ra chuyện ngừng cuộc hợp có khả năng phải diễn ra rất lâu, cùng thư ký tới Nhất Trung.
Trên đường đi, ông ta đã được Trương Khác gọi điện kể đại khái sự việc một lượt, Đỗ Tiểu Sơn ở Hải Châu không có bối cảnh sâu lắm, nhưng ngồi lên được ví trí bí thư khu ủy, tất nhiên có chỗ hơn người.
Chuyện phải giải quyết ra sao cho ổn thỏa, quan trọng phải xem thủ đoạn của Đỗ Tiểu Sơn, nên Trương Khác không che giấu bất kỳ một tình tiết nào.
Xe cấp cứu đã đưa Tào Quang Minh đi, Đỗ Tiểu Sơn bảo thư ký tới thẳng bệnh viện, dùng tất cả khả năng không để Tào Quang Minh gặp sự cố ngoài ý muốn. Tào Quang Minh mà chết, Đỗ Tiểu Sơn có giỏi tới đâu cũng không gánh được hết cho con, còn một điều nữa không thể cho người ngoài tiếp xúc với Tào Quang Minh, cứu thì cứu nhưng không thể để ông ta tỉnh lại nói bừa.
Tào Quang Minh thuộc biên chế hành chính cục giáo dục, là cán bộ cấp phó khoa, không phải là người dân thường, bị học sinh đánh thảm như thế, đám quan liêu lại chẳng nổi lòng thỏ chết hổ thương? Cục giáo dục thành phố đâu phải mềm như bún? Chuyện mà rùm beng lên Đỗ Tiểu Sơn không vãn hồi nổi, nên phải khống chế thế cục trước.
- Không sao, chuyện thế nào cũng chẳng giấu nổi, hơn nữa kẻ đợi tôi bị bẽ mặt nhiều lắm.
Lại trải qua quãng thời gian im lặng gian nan, khi điện thoại lần nữa vang lên thì đã là 9h30.
Là điện thoại của thư ký của Đỗ Tiểu Sơn gọi điện từ bệnh viện nhân dân, Tào Quang Minh được cấp cứu, không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng xương gò má trái bị nứt, sống mũi gẫy, xương ống chân phải gãy, thương phần mềm nhiều chỗ, đầu chấn thương.
Cái chân gãy đại khái do Tào Quang Minh đang xem
"phim sống
" say sưa thì bị Đỗ Phi đá cho ngã xuống lầu, nếu không đã chẳng bị Đỗ Phi đánh cho thảm như vậy mà không chống đỡ được.
Khi Đỗ Phi phát điên đánh Tào Quang Minh thì Vương Viêm Bân hoảng loạn trốn đi, không nhìn thấy cảnh hắn đánh người. Nghe kể lại thương tích của Tào Quang Minh, hít một hơi khí lạnh:
" Đám con cái cán bộ đúng là không coi mạng người ra gì.
"
Lý Chi Phương mặt trắng bệch, miệng há ra nhưng chẳng biết nói gì.
Trương Khác cũng không hiểu sao Đỗ Phi đánh Tào Quang Minh như thế, cùng lắm đá cho ông ta ngã xuống lầu là đủ. Hỏi nhưng Đỗ Phi không nói, hình như đánh thế vẫn chưa hả giận.
May là tính mạng Tào Quang Minh không đáng lo, chuyện gì cũng có thể thương lượng, lòng nhẹ đi, lấy một điếu thuốc châm lửa hút.
Lý Chi Phương thấy Trương Khác ngang nhiên hút thuốc, theo bản năng nhướng mày lên định mắng, rồi cúi đầu xuống, ánh mắt ảm đạm.
- Bí thư Vương, chuyện này phải xử lý ra sao?
Vương Viêm Bân dè dặt hỏi, ông ta ngồi im trong xe gần 2 tiếng rồi, Đỗ Tiểu Sơn chỉ nói đúng hai câu, sắp tới ngưỡng áp lực tâm lý ông ta có thể chịu đựng rồi.
Trương Khác gõ tàn thuốc vào gạt tàn:
- Còn làm thế nào nữa, chân tướng đã truyền khắp nơi rồi còn gì.
- Nhưng...
Vương Viêm Bân ấp a ấp úng, ông ta đương nhiên hi vọng mọi chuyện kết thúc như vậy:
- Tào Quang Minh sẽ không để yên như thế..