Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1093 : Lén lút gặp nhau(1)
Ngày đăng: 00:15 22/04/20
Chuyến bay trực tiếp từ Perth đến Bắc Kinh còn chưa khai thông, Trương Khác ở Perth hai ngày, rồi ngồi chuyến máy bay trung chuyển của Hồng Kông cùng Vệ Lan rời khỏi Perth. Xuyên qua cửa sổ máy bay, cùng với khe giữa các tầng mây, có thể thấy vùng hoang mạc rộng rãi cùng mặt biển xanh thẳm của tây Australia.
Ngồi trên chiếc ghế mềm hình cung trong cabin rộng rãi, Trương Khác thấy Vệ Lan ngóng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ đến thất thần, y mới hỏi: - Quyết định muốn đến Perth rồi sao?
- Ừm. Vệ Lan gật đầu: - Bị hoang mạc cùng nước biển vây quanh, có cảm giác ngăn cách, cũng được.
- Ài...
Trương Khác khẽ thở dài, những năm gần đây xảy ra nhiều việc như vậy ở trên người Vệ Lan, người nhà của cô cũng không có năng lực bảo vệ mà cô muốn đạt được. Trong nhà nghèo khổ, vì để cho hai em trai có thể tiếp tục đến trường, Vệ Lan đành phải nghỉ học công tác vào năm học cao nhị(~ lớp 11), là Địch Đan Thanh bảo vệ giúp cô không bị tiếp tục trầm luân trong dòng chảy nhơ bẩn.
Trong lòng của Vệ Lan, Địch Đan Thanh là người còn thân thiết hơn, quan trọng hơn cả người nhà. Mà hiện tại cũng còn một số lời đồn đãi đang ngầm sinh sôi, Vệ Lan muốn rời khỏi quốc nội đến Perth cùng Địch Đan Thanh cũng không khó lý giải.
Nghĩ đến quá trầm trọng như vậy, Trương Khác thay đổi đề tài, cười xấu xa hỏi: - Quên hỏi chị một việc, sáng sớm hôm trước, chị cùng Đan Thanh không mặc đồ ngủ cùng nhau làm gì vậy?
- Em! Vệ Lan trừng mắt với Trương Khác, mặt đỏ bừng, chuyện sáng hôm trước thật đúng là giải thích khó mà rõ ràng, chung quy không thể nói quần lót bị ướt mới cởi ra ngủ. Cô thò tay véo eo Trương Khác: - Em còn dám nói bậy!
Trương Khác lặng lẽ cười xấu xa, nhấc tay đầu hàng, để Vệ Lan đừng véo eo y nữa.
Nhìn Phó Tuấn từ trong đại sảnh đi ra đón, Tiêu Thụy Dân cười nắm tay với hắn.
Tiêu Thụy Dân cũng không hy vọng xa vời Trương Khác có thể tự mình xuống lầu tiếp đón hắn nữa, cho dù Cát Kiến Đức cùng Cẩm Hồ không có ân oán, Trương Khác xuống lầu hay không, cũng là việc thích thì làm. Hắn nghĩ việc bản thân cùng Trương Khác lén gặp mặt nếu như truyền tới tai Cát Kiến Đức, Cát Kiến Đức có lẽ sẽ nổi trận lôi đình thôi.
Tầng trên cùng của khách sạn Bán Đảo là nhà hàng Pháp, xuyên qua thủy tinh sát đất, có thể nhìn ra biển rộng vào buổi hoàng hôn được ánh nắng chiều như biển lửa hừng hực nhuộm mặt biển xanh thẳm lấp lánh muôn màu muôn vẻ.
Đi vào trong, Tiêu Thụy Dân không thừa nhận cũng không được, lúc này ngồi ở chỗ này ăn cơm tuyệt đối là một loại hưởng thụ xa xỉ.
- Giám đốc Tiêu cũng ở Hồng Kông à?
Trương Khác nhìn Phó Tuấn dẫn Tiêu Thụy Dân đến, đứng lên nắm tay với hắn, mời hắn nhập tọa.
- Nghe nói Khác thiếu gia từ Texas trực tiếp đến Perth luôn, nghĩ Khác thiếu gia từ Perth về nước có thể sẽ dừng lại ở Hồng Kông, trong khoảng thời gian này vừa lúc có cơ hội đến Hồng Kông, nên ở lại thêm vài ngày.
Tiêu Thụy Dân cũng không che giấu, hắn dừng lại Hồng Kông chính là chờ gặp mặt với Trương Khác. Gặp mặt tại Hồng Kông, luôn thuận tiện hơn so với gặp mặt tại Kiến Nghiệp.