Quan Lộ Thương Đồ
Chương 109 : Di truyền mà, biết làm sao được
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Đỗ Tiểu Sơn được Trương Khác nhắc cũng nói:
- Vương Viêm Bân không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung...
Lời này đáng lẽ không nên do ông ta nói ra, nhưng không nói không hả giận.
- Vợ Vương Viêm Bân là phó cục trưởng chỗ chúng tôi, e không hay lắm.
Cảnh Kiến Trung hơi do dự.
Đỗ Tiểu Sơn cười:
- Không bằng cục trưởng Cảnh hỏi ý kiến bản thân Vương Viêm Bân, nói thẳng, để an ủi thầy Tào, ông ta có thể nhường vị trí của mình không?
So với để chuyện rùm beng lên, Vương Viêm Bân chắc muốn nhường chỗ hơn:
- Có điều Tào Quang Minh cũng không thích hợp làm hiệu trưởng Nhất Trung.
Cảnh Kiến Trung nói thuận theo ý đó:
- Hay là để Vương Viêm Bân chủ động thừa nhận thiếu sót trong công tác, điều Cung Tự Cao của Nhị Trung tới Nhất Trung, còn Tào Quang Minh sang Nhị Trung?
Trừ Cảnh Kiến Trung ra thì chẳng ai biết Cung Tự Cao, người Hải Châu ai cũng biết Nhị Trung kém Nhất Trung một chút, ông ta an bài như thế tất phải có lòng riêng, nhưng đây là chuyện nội bộ của cục giáo dục, hai người Đỗ Trương chẳng muốn quan tâm.
Cảnh Kiến Trung nhìn qua Trương Tri Hành, an bài này sẽ có cản trở trong cục, nhưng nếu thị trưởng Đường tán thành thì sẽ không có lực cản nữa.
Trương Tri Hành khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu ý, nhưng không tỏ thái độ.
Trương Khác nhìn Tào Quang Minh nằm trên giường, thầm nghĩ:" Ông ta cũng thật đáng thương, thành vật người ta trao đổi lợi ích."
Tào Quang Minh tạm thời có thể làm hiệu trưởng Nhị Trung nhưng cũng chẳng được lâu, chỉ cần ông ta ngậm miệng chừng một năm, tới khi đó lôi xuống, ông ta có nói gì cũng vô dụng, lại còn chuốc lấy họa lớn hơn cho bản thân.
Đỗ Tiểu Sơn cười ha hả:
- Cháu lão Vạn, con trai Triệu Cẩm Vinh, con trai Bành Tân Nghĩa, ác danh của con anh rất là lợi hại đấy, nhưng nó không làm những chuyện khốn kiếp, không cùng bọn với đám kia, thằng bé nhà tôi sùng bái nó lắm.
Trương Khác đang thoải mái ngộ dựa lưng vào ghế, chẳng biết cha nghe đâu tin đồn giang hồ trong trường học đó, thật đau đầu. Nghe bọn họ cười vui vẻ, nói vào:
- Không xong, không xong, ngày mai xếp hạng tứ đại ác thiếu gia sẽ thay đổi rồi, Đỗ Phi không chen vào thứ nhất mới lạ.
- Nói nó thế mà nó còn hào hứng được.
Trương Tri Hành cười ngán ngẩm.
Đỗ Phi Từ đầu tới cuối im lặng, sự kiện này ảnh hưởng tới hắn quá sâu.
Đi xe trên đường tuyết phải lái rất chậm, đường phố đã vắng tanh, đèn đường u ám, thi thoảng một trận gió bay qua, làm tuyết bay mù mịt. Trừ Đỗ Phi, mọi người đều nói chuyện rất vui, chuyện Tào Quang Minh không còn ảnh hưởng tới tâm tình của họ được nữa.
Tới gần khu nhà ở cơ quan tuyết càng dầy, xe không thể đi tiếp được nữa, Trương Khác và cha xuống xe đi bộ về nhà.
- Chú Đỗ hôm nay không mắng Đỗ Phi, nếu con mà gây ra cái họa này cha sẽ làm thế nào với con?
Trương Khác hỏi cha.
- Trước tiên cứ đánh ột trận tuốt xác ra rồi tính sau, bao nhiêu người đang nhăm nhe nhòm ngó, chuyện mà rùm beng lên, Đỗ Tiểu Sơn có thể không bảo vệ con mình sao?
Trương Tri Hành cười thích thú:
- Vì sao không mắng Đỗ Phi à? Ba cũng nghe đồn thôi, vợ của Đỗ Tiểu Sơn là giáo viên dạy thay thời ông ta học cao trung, lớn hơn ông ta ba tuổi...
Trương Khác vô tâm cười phá lên, đúng là di truyền.