Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1101 : Ác mộng chưa kết thúc

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Các nhân viên công tác tạm thời của cục CSGT đang canh giữ ở cửa bệnh viện Nhân Dân tỉnh thấy thủ lĩnh bị đối phương đạp cho một cái ngã chúi dụi, họ liền tiến lên vây quanh, muốn bắt Trương Khác đánh cho một trận. Lúc này từ cổng chạy ào vào một chiếc Mercedes Benz, một chiếc xe Buick thương vụ màu đen, xe không giảm tốc độ liền nhảy xuống bốn người.



Phó Tuấn ôm lấy cổ của thanh niên đang tóm cổ áo Trương Khác, kẹp mạnh buộc hắn phải buông tay nắm cổ áo Trương Khác ra trước, lại dùng lực đẩy hắn ra một bên, lúc này mới hỏi Trương Khác đã xảy ra chuyện gì.



Trương Khác không có thời gian giải thích cho Phó Tuấn, liền nói với người chồng: - Chúng tôi vừa mới lái xe đi qua con hẻm Quản Gia, biết vợ anh đã xảy ra chuyện, cùng với nỗi khó khăn của gia đình anh, cho nên muốn tận một chút lực, hy vọng anh đừng cự tuyệt...



Người chồng mặc dù thương tâm gần chết, trong lòng lại tràn đầy hổ thẹn đối với vợ mình, còn bị sự việc xảy ra ở trước cổng bệnh viện làm cho hoảng sợ: bảy tám người xông lên muốn bắt người thanh niên trước mắt, lại bị bốn người nhảy xuống từ hai chiếc xe phía sau rất nhanh chế ngự. Người mặc đồng phục lảo đảo đứng lên to tiếng muốn gọi bảo an bệnh viện, muốn báo cảnh sát, bên này lại đi qua một người kẹp lấy gương mặt của người mặc đồng phục, móc ra một cuốn sổ nhỏ giơ giơ lên khiến người đó im lặng.



Trương Khác không muốn ở trước cổng bệnh viện để cho người ta vây xem, y cầm lấy tiền từ trong tay Phó Tuấn, rồi cùng với Trần Tĩnh đi cùng người chồng vào khu cấp cứu trả tiền viện phí trước, giao chuyện trước cổng bệnh viện cho Phó Tuấn đi xử lý.



Mới vừa vào đại sảnh khu cấp cứu, hộ sĩ thấy người chồng đi cùng với Trương Khác, Trần Tĩnh trở lại, vội vàng gọi hắn: - Này, không phải là bảo anh xoay tiền viện phí sao? Anh không xoay đủ tiền, việc cấp cứu bên này cũng phải dừng lại... Bệnh viện này không phải là cơ cấu từ thiện...Này, sao anh còn đi vào trong?



Loại giọng điệu này Trương Khác nghe mà lửa giận đầy bụng, nhưng y cũng không thể tính toán với loại tiểu nhân vật này làm gì, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn hộ sĩ kia một cái, còn Trương Khác thì lười chả buồn nhìn cái nào.




Thấy Trương Khác treo điện thoại, Cát Dân Tuấn thầm giật mình, nghĩ thầm y là ai mà có thể nói điện thoại với bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân? Hắn biết trước khi cấp cứu người phía dưới từng ép buộc chồng của bệnh nhân giao tiền viện phí trước, may mà bệnh viện Nhân Dân tỉnh thuộc chính phủ nhân dân tỉnh, Sở Vệ sinh tỉnh quản, mặc dù La Quân quyền cao chức trọng, nhưng vẫn chưa tới phiên hắn có ý kiến ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Đáng tiếc ác mộng của hắn còn chưa tỉnh lại thì Trương Khác lại đứng ở đó ấn nút điện thoại, áp đem ĐTDĐ bên tai rồi nói ra một cái tên khiến hắn run rẩy.



- Xin chào tỉnh trưởng Lý, tôi là Trương Khác, buổi tối ngày hôm nay tôi gặp phải một việc, vừa mới báo cáo với bí thư La rồi, bí thư La cũng cảm thấy chuyện này nên để tỉnh trưởng biết một chút thì tốt hơn, nên tôi mới mạo muội gọi điện thoại cho tỉnh trưởng...



Trương Khác treo điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi, cũng trở nên xa cách với Cát Dân Tuấn, một lát sau thì Phó Tuấn đi tới. Nhân viên CSGT phục kích xe gian ở trước cổng bệnh viện cũng thần sắc khẩn trương theo ở phía sau.



- Chúng em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, vừa rồi ở trước cổng bệnh viện có chút hiểu lầm, em qua đây xin lỗi với anh...



- Anh không có tư cách đến xin lỗi với tôi! Trương Khác vung tay lên, cắt đứt lời nhân viên CSGT, lại nói tiếp với giọng lạnh lùng mà nghiêm khắc: - Không phải là anh muốn tôi thừa nhận ngồi xe gian sao? Anh cầm biên lai qua đây, tôi sẽ ký tên, các anh kéo xe đi đi, ngày mai tôi sẽ bớt thời giờ đến cục CSGT nộp tiền phạt...



Trương Khác lại phân phó cho Phó Tuấn: - Mời nó ra ngoài đi, tôi lười nói với nó từ "cút".