Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1110 : Một đời yêu thương
Ngày đăng: 00:15 22/04/20
Đỗ Phi đưa phương án sơ thảo thu mua do Hải Túc đưa ra cho Trương Khác xem, dùng ngón tay khoanh lên chỗ báo giá, ý nói hai bên còn tranh cãi lớn, chưa đàm phán xong.
Trương Khác lật xem, lấy bút gạch con số ban đầu đi, viết một con số mới vào, không đưa cho Đỗ Phi, mà ném thẳng cho Vương Hải Túc: - 30% cổ phần, 100 triệu, 51 % cổ phần 200 triệu, nếu như muốn bao hết, 300 triệu... Anh về nói với Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới, giá là do Trương Khác tôi đưa ra, các anh có thể dùng tiền mặt hoặc cổ phiếu của Hải Túc giao dịch.
Vương Hải Túc cứng người tại chỗ.
Mục tiêu của bọn chúng là dùng 200 triệu mua toàn bộ nghiệp vụ quán net của Sáng Vực, nghiệp vụ này của Sáng Vực năm nay có thể tạo ra lợi nhuận 25 triệu, có giá trị cực cao trên thị trường phi công khai.
Đương nhiên giằng co lâu như vậy vì ban đầu Vương Hải Túc ra giá 160 triệu làm Đỗ Phi không hải lòng, nhưng sau nhiều ngày đàm phán, Vương Hải Túc cũng ít nhiều đoán ra, giá trong lòng Đỗ Phi tuyệt đối không quá 200 triệu, nên hắn nắm chắc mười phần hoàn thành việc này. Vương Hải Túc muốn gặp riêng Trương Khác trước khi ký kết hiệp nghị cuối cùng, ai ngờ khiến Trương Khác trực tiếp đem giá đẩy lên 300 triệu, nếu Hải Túc chỉ bỏ ra 200 triệu theo kế hoạch chỉ có được vẻn vẹn 51% cổ phần.
Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Tần Cường đều bất ngờ, vì trước đó Trương Khác chưa từng tham gia việc này, vừa mới tới đã đình đoạt, lại còn dùng ngữ khí không cho chất vấn.
Vương Hải Túc ngớ ra hồi lâu mới nhớ ra phải nhìn Đỗ Phi, nhưng Đỗ Phi chỉ biết nhún vai với hắn.
Vương Hải Túc không dám tranh luận với Trương Khác, vừa rồi Trương Khác cũng đã nói rõ, cái giá này là ra với Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới, dù là bắt chẹt cũng là Trương Khác bắt chẹt hai người kia, hắn có tư cách gì đứng ra mặc cả.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tao đi trước đây... Trương Khác ấn vai Đỗ Phi đứng dậy.
Chỉ có một chốc, tới ghế còn chưa ngồi nóng chỗ nhưng Trương Khác đột nhiên tung ra một chiêu, làm Vương Hải Túc miệng đầy ý trái đắng muốn trút ra, nhưng đây không phải thời cơ tốt, chỉ biết trơ mắt nhìn Trương Khác và Phó Tuấn đẩy cửa rời khỏi phòng bao.
Hứa Tư kẹp di động vào cổ, tới dùng khẩu ngữ nói với cha mẹ có vài chuyện gấp cần xử lý, đêm không về, rồi lấy chìa khóa xuống lầu.
Hai người nói chuyện thì có vô số chuyện vụn vặn không hết, năm năm qua, ký ức tích lũy cả hai người quá nhiều, Hứa Tư tới ngõ Đan Tỉnh, còn nói chuyện với Trương Khác thêm hơn một tiếng, tới khi Trương Khác cúp điện thoại thoại, rồi Phó Tuấn gọi điện tới.
Hứa Tư còn tưởng Trương Khác dùng điện thoại của Phó Tuấn gọi, nhận điện mới biết Trương Khác tự lái xe về Hải Châu, Phó Tuấn chỉ xác nhận có phải Trương Khác về Hải Châu để gặp cô hay không rồi cúp điện thoại, không hỏi gì nhiều.
Trương Khác có đôi khi giống như một đứa trẻ vậy, cần được ôm ấp vỗ về, Hứa Tư liền lái xe tới cửa đường cao tốc đợi Trương Khác.
Xem Đại thoại Tây Du mà hai người cùng nhau xem vô số lần, quá nhiều thương cảm không sao vứt bỏ được cứ dồn dập ập tới, dọc đường nghe đi nghe lại bài Một đời yêu thương, Trương Khác cảm thấy đúng như lời bài hát "tạm biệt rồi vĩnh viễn không gặp lại.." Đó căn bản là một tình chưa bao giờ tồn tại.... Nhìn thấy khuôn mặt quan tâm lo lắng của Hứa Tư, Trương Khác cảm thấy có một hơi ấm trút vào vào trái tim đã lạnh giá tới cực điểm, Hứa Tư là bến cảng bình yên của y, bên ngoài gặp phong ba sóng gió gì, chỉ cần trở về trong lòng cô, trái tim y sẽ được tìm được chỗ gửi gắm, dựa dẫm. Trương Khác đỗ xe vào bãi, đi tới siết chặt Hứa Tư trong lòng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đây mới là người kiếp này mình cần yêu thương che chở, đây mới là tình yêu trong đời của y, còn Trần Tĩnh chỉ là người không quen, không nên tình cờ đi sượt qua nhau như thế.
- Sao vậy? Hứa Tư cảm nhận được tình cảm qua vòng tay mạnh mẽ của Trương Khác, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của y, tràn ngập nhu tình ấm áp, chẳng hề có sự sa sút bi thương vừa nãy, cô rút tay ra, ôm lấy khuông mặt lởm chởm râu của y.
- Áp lực hơi lớn, muốn nhìn thấy chị, thấy chị quả nhiên tốt hơn nhiều... Trương Khác chỉ có thể đem hết tất cả mọi thứ đẩy lên áp lực, nhưng câu cuối cùng là chân tình.
Hứa Tư mỉm cười dịu dàng chấp nhận câu trả lời của y, cùng Trương Khác chuyển hết hành lý lên xe mình, còn xe của y vứt ở đó, tự có nhân viên công tác xử lý.
Thế này nên tính là yêu ai hơn nhỉ