Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1132 : Vì sao dám hét giá 900 triệu? (3)
Ngày đăng: 00:15 22/04/20
Công năng của máy di động mới khá sơ sài, điều này cần trình độ kỹ thuật hạch tâm nâng cao mới dần cải thiện được, đơn giản hóa ngoại hình dễ hơn một chút, ít nhất không còn nặng như 2 năm trước nữa. Ngoài ra yêu cầu lớn nhất của Trương Khác là phải bền.
Xem xét tình hình xong, Trương Khác đi bộ tiễn Trần Tĩnh về Yến Viên, trung tuần tháng 10, ban ngày nhiệt độ cao nhất chỉ có 25 độ, mặc áo đơn rất thích hợp, tới tối, đặc biệt đi bên hồ lộng gió thì tha hồ run cầm cập
Trần Tĩnh mặc choàng áo khoác của Trương Khác, đi tới cổng Yến viên mới cởi áo trả Trương Khác, quyến luyến vẫy tay tạm biệt.
Yến viên gần như là hậu viện của Vườn Sồi, đa phần nhân viên nghiên cứu cao cấp ở đây, đều nhận ra Trương Khác, y có mặt dầy tới đâu cũng chẳng dám theo Trần Tĩnh đi vào, nhìn cô thở nhẹ một hơi mỉm cười, đưa tay ra hiệu gọi điện thoại, rồi đi về ngõ Học Phủ, lái xe buồn chán đi theo sau.
Khi Trương Khác tới chung cư Thanh Niên, vừa vặn Lý Hinh Dư ôm hai chồng sách trước ngực cũng đi vào.
- Á. Lý Hinh Dư dừng bước, không đi tới phía Trương Khác mà ra hiệu cho y đi trước.
- Thay đổi này là sao thế? Trương Khác đứng lại đợi Lý Hinh Dư, cười hỏi cô.
Lý Hinh Dư do dự một lúc mới giảu môi đi về phía Trương Khác, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, cùng Trương Khác sóng vai đi vào chung cư, đứng đợi thang máy, nhưng không nói chuyện với y.
- Có phải Samsung có âm mưu quỷ kế gì, vừa vặn cô biết, cảm thấy không nói cho tôi biết sẽ rất áy náy không?
Lý Hinh Dư mím môi nói: - Anh rất thông minh, thử đoán xem bọn họ có âm mưu quỷ kế gì với Cẩm Hồ.
Trương Khác mỉm cười hỏi: - Chuyện làm Samsung ngứa mắt nhất là Cẩm Hồ muốn bắt chẹt của Microsoft 900 triệu USD, bọn họ muốn phá đám chứ gì.
Trước giờ TT nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ luôn ẩn sau màn, cung cấp tư vấn hỗ trợ sản nghiệp, thành quả nghiên cứu chỉ lưu truyền trong nội bộ, rất ít công khai với ên ngoài, đây là lần đầu tiên đưa ra báo cáo nghiên cứu kinh tế mang tính chu kỳ với báo chí, công chúng chẳng biết TT nghiên cứu Cẩm Hồ là cái củ cái gì.
- Con mẹ nó chứ, chuyện này là sao? Một cái trang web rách nát ở Bắc Mỹ dám hét giá 900 triệu USD với Microsoft. Vậy mà trong nước lại nói bong bóng kinh tế, đúng là loại làm gái điếm còn muốn lập bia trinh tiết. Lâm Tuyết ném tờ báo lên bàn làm việc của Vương Hải Túc, xoay người ngồi lên cửa sổ, ánh mắt trời phủ lên làn da như tuyết của cô ta.
Vương Hải Túc hoảng sợ đứng dậy, mặc dù Lâm Tuyết đứng dưới ánh mặt trời đẹp mê hồn, nhưng Vương Hải Túc tuyệt đối không dám coi cô ta như một cô gái xinh đẹp bình thường mà ngắm nhìn. Cầm lấy tờ báo xem, thì ra là nó, đem hôm qua hắn đã đọc ở trên Côn Đằng Online rồi, đọc sóng rất rối rắm.
Tt nghiên cứu Cẩm Hồ gần như chẳng có sức ảnh hưởng gì trong nước, nhưng không ngờ Chứng khoán Thượng Hải lại cho đăng nguyên văn bài viết này ở trang đầu, đây đúng là một cú đấm thẳng mặt vào để tài công nghệ mới rất sôi động thời gian qua.
Vương Hải Túc cẩn thận hỏi: - Có cần liên hệ với giám đốc Nghiêm không?
- Khỏi, nếu không phải là Nghiêm Văn Giới gọi điện cho tôi, thì tôi đang ngủ trên giường. Lâm Tuyết nhìn ra cửa sổ, vượt qua Yến Quy Hồ, ở bờ phía bắc là Vườn Sồi, lại tới mùa thu rồi, cô ta phải thừa nhận, sau khi vào mùa thu, Vườn Sồi đẹp nhất trong năm, đương nhiên lòng cô ta càng hận.
Nhưng hận thì sao nào? Năm 97 còn định dùng vài thủ đoạn ngáng chân Cẩm Hồ, có vấn đề gì có thể trông cậy vào Hồ Tôn Khánh chùi đít hộ --- Nhớ tới đây Lâm Tuyết thầm hận, Hồ Tôn Khánh đúng là tên biến thái, thích liếm đít nữ nhân --- Lúc này trước mặt Cẩm Hồ, Hồ Tôn Khánh chỉ biết rụt đầu làm rùa.
Lâm Tuyết trước kia còn tự tin dựa vào Nghiêm gia có thể so đọ hơn thua với Cẩm Hồ ở trong nước, hiện giờ xem ra Nghiêm gia cũng chẳng đáng tin cậy nữa, cô ta không dám khiêu khích Cẩm Hồ, thậm chí hi vọng người kia quên hết đi ân oán trước kia. Vương Hải Túc đề nghị thu mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, Lâm Tuyết còn mong đó là cơ hội hòa hoãn quan hệ đôi bên, nhưng bài báo hôm nay lại khơi lên lửa giận trong lòng cô ta.
Vương Hải Túc hiểu không thấu suy nghĩ của Lâm Tuyết, hỏi: - Ý giám đốc Nghiêm ra sao?
- Nghiêm Văn Giới nói chậm lại một chút cũng tốt... Lâm Tuyết nghiến răng nói: - Nhưng nguyên nhân thì không giải thích, tưởng bà đây là nhà kinh tế à?