Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1177 : Làm gì có sói không ăn thị dê (1)

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Tống Tổ Dự nghe mà cả kinh, ý Cung Chí Bằng đã rõ, ông ta hiểu rõ hợp đồng đại diện giữa Tống Uyển Bội và Liên Thông giải trừ như thế, Liên Thông không chỉ không bồi thường xu nào, mà còn làm như Tống Uyển Bội vi phạm hợp đồng, bắt Tinh Huy phải bồi thường.



Thành Ánh Hà nhìn đôi mắt đau đớn của Tống Uyển Bội, có chút không đành lòng, cảm thấy mình và Cung Chí Bằng ngồi đây khác gì diễn trò ép gái nhà lành làm điếm, không nhịn được mở miệng an ủi Tống Uyển Bội: - Người từng tiếp xúc với ngài Trương đều biết ngài Trương là người không tệ... Nói xong câu này liền thấy hối hận, mình không có tư cách nói câu này, tiếp xúc với Trương Khác chỉ mới tối nay thôi, làm sao biết y xấu hay tốt.



Tống Tổ Dự biết phải làm sao mới thích hợp, cho dù còn chút mối quan hệ, nhưng không cần phải động can qua, đứng dậy tạm biệt Cung Chí Bằng, rời đi thuận tiện thanh toán tiền luôn ở phòng bao này.



Tống Uyển Bội lòng thê lương, nghề biểu diễn trông thì vinh quang lộng lẫy, nhưng ẩn phía sau là đau khổ và chua xót. Mặc dù cô không thích Thành Cường, nhưng công ty nhấn mạnh nhiều lần đó là xã giao công tác, dù Thành Cường đôi khi lời nói cử chỉ có thô lỗ, ít nhất hắn còn kiên nhẫn, bề ngoài lấy lòng cô, ai ngờ tên khốn kiếp Trương Khác kia hận không thể lột đồ cô ngay trong phòng bao. Nhìn vẻ mặt Tống Tổ Dự là biết ông ta muốn rút lui rồi, cô và công ty có hợp đồng, trừ khi bất chấp tất cả hủy hợp đồng, hoặc là tìm chỗ dựa mạnh hơn, nhưng kẻ ăn thịt người không nhả xương đó muốn gì? Hai năm qua Tống Uyển Bội nhìn thấu rồi, đôi khi cũng chỉ muốn bán được cái giá tốt, gả vào hào môn mặc dù không phải là lựa chọn tốt, nhưng tốt hơn bị cô lập giữa bầy sói ở chốn hoang dã.



Lúc lên xe còn nhìn thấy Tống Tổ Dự gọi trợ thủ của mình tới thì thầm gì đó, Tống Uyển Bội đau xót vô cùng, giống như chết đuối cố vớ lấy cọng cỏ, cô ta gọi điện tìm Thành Cường, nghe tiếng nhắc đối phương đã tắt máy, lòng Tống Uyển Bội lạnh ngắt, tên đó bị người ta đuổi đi như chó, giờ tới dũng khí bật máy cũng chẳng có.



Chỉ có lời của Thành Ánh Hà làm cô mang chút hi vọng, nhưng lại thấy không nên ôm ảo tưởng làm gì, thiên hạ đâu có sói không ăn dê?



Sáng hôm sau …




Bị Trương Khác nhìn, Tống Uyển Bội khó chịu như gai đâm tim vậy, căn bản không còn tâm trạng nào mà vờ tươi cười nữa, chỉ mong ác mộng đến nhanh qua nhanh.



- Tống tiểu thư hẳn đói rồi phải không, tôi cũng không ngờ Tống tiểu thư tới sớm như thế, còn nửa tiếng nữa mới có thể dùng cơm trưa, hi vọng Tống tiểu thư không thấy bị thất lễ, hay là tôi đưa Tống tiểu thư đi tham quan một chút? Trương Khác hỏi:



Nhìn ánh mắt Trương Khác hướng lên cầu thang, Tống Uyển Bội rùng mình, nào dám theo y lên lầu? Nặn ra nụ cười như khóc: - Hôm qua tôi có mắt không thấy núi thái sơn, hiểu lầm ngài Trương, hi vọng ngài Trương đại nhân đại lượng, nhà hàng Quốc Đô ở trấn Hương Lâm có đầu bếp danh tiếng mời từ Pháp tới, hi vọng ngài Trương cho tôi một cơ hội tạ tội.



- Ồ, thật trùng hợp, đầu bếp người Pháp được tôi mời tới chuẩn bị, hiện xem ra tôi có ý lấy lòng Tống tiểu thư không uổng phí rồi, vị đầu bếp này còn là mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, nghe nói trình độ đạt tới một cảnh giới nhất định rồi. Tống tiểu thư có muốn cùng tôi đi xem nữ đầu bếp biểu diễn không? Trương Khác đưa tay ra mời:



Tống Uyển Bội lòng chỉ hận không thể co chân chạy vào bếp, khỏi phải ở một mình với Trương Khác, đi qua một bức tường gỗ đàn khắc chữ, tới phòng xa hoa hết mức, bếp ở đầu kia phòng ăn, có thể thấy nữ đầu bếp tóc vàng của Pháp đang cúi đầu chuẩn bị thức ăn, còn có trợ thủ giúp tạo hình.



Tống Uyển Bội làm gì có tâm tư nào đi thưởng thức tài nầu nướng của mỹ nữ Pháp, chỉ là thấy có thêm một người bên cạnh là thêm một phần an toàn, mới vờ mừng rỡ chạy đến, thiếu điều dán cả người vào nữ đầu bếp.