Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1189 : Suối thánh đản
Ngày đăng: 00:16 22/04/20
Buổi sáng tỉnh lại thì không thấy Đường Thanh bên người nữa, nhìn đồng hồ đoán cô nàng chưa ngủ đẫy giấc được, quá nửa là rạng sáng lại chạy sang phòng Trần Phi Dung ngủ rồi. Ngoài phòng trời trong nắng ấm, gió mát thổi rèm cửa sổ đung đưa lay động, Trương Khác ngồi trên giường nhớ lại nội dung hôm nay phải tham quan rồi rời giường, đẩy cửa ra, thấy cửa phòng của Trần Phi Dung khép hờ, bên trong có tiếng hai cô gái nói chuyện, mở cửa thò đầu vào, thấy hai mỹ nhân đắp chăn mỏng trên người, chỉ đầu thò ra bên ngoài, hai mái tóc đen nhánh xõa trên chiếc gối trắng tinh, chẳng nhận rõ ai với ai.
Cửa sổ bay vào mùi cà phê ngào ngạt, Đường Thanh vươn cánh tay như ngó sen lên, ngáp dài: - Cơm sáng xong rồi...
Vén chăn ra, chẳng hề có cảnh hai cơ thể ngọc ngà mặc đồ lót như Trương Khác kỳ vọng, hai cô bé đều mặc váy ngủ chỉnh tế nằm dưới chăn, Trần Phi Dung còn háy mắt với y như có ý hỏi "thất vọng không?".
"Chết mất Phi Dung cũng biến thành thế này lúc nào thế, đúng là gần mực thì đen mà!" Trương Khác vừa ngáp vừa chạy đi rửa mặt.
Ăn sáng xong Đường Thanh và Trần Phi Dung sẽ đưa ba tiểu nha đầu lên hải đảo, Trương Khác để Phó Tuấn lại chiếu cố bọn họ, y cùng Địch Đan Thanh và nhóm Lương Quân, Hoàng Minh Sinh tham tán kinh tế lãnh sự quán TQ, Cố Chí Nghị tổng giám đốc Trung Dã Châu Úc, ngồi sáu cỗ sẽ việt dã đi tiến hành khảo sát thực địa Suối Thánh Đản.
- Năm ngoái gặp nhau là lúc cuối thu ở Perth... Cố Chí Nghị ngồi cùng xe với Trương Khác, đối diện với nhân vật truyền kỳ như thế, ông ta không vì chênh lệch tuổi tác mà sinh ra chút xem nhẹ nào: - Những lời ngài Trương nói năm ngoái ở trên bữa tiệc lãnh sự quán làm mọi người đều chấn động.
- Chắc phải nói là vừa chấn động vừa nghi ngờ chứ hả? Trương Khác xua tay: - Đó là điều khó tránh khỏi, cho dù tới giờ vẫn có người hoài nghi quyết tâm đầu tư vào khoáng nghiệp Tây Úc của chúng tôi.
Cố Chí Nghị khẳng định: - Tôi rất tin tưởng vào quyết tâm của Cẩm Hồ....
Xuất phát từ Perth đi theo hướng bắc, dọc đường đi đều là quốc lộ cao cấp rộng rãi bằng phẳng, có thể nhìn thấy khu mỏ, tuyến vận chuyển của Rio Tinto và Phb Bilition, trừ khu sinh hoạt của các mỏ quặng ra, rất ít khi thấy chỗ nào có người ở, vùng đất rộng chừng 3 triệu kilomet vuông này, có chưa tới 2 triệu người, đâu cũng thấy vùng hoang dã, rời khỏi phạm vi khu mỏ quặng, đường đi liền trở nên lồi lõm, xóc nảy.
- Rino Tinto, Bhp Billitonkhông phải tuyên bố đã chiếm được hết những mỏ quẳng hàm lượng phốt phát thấp có thể tìm được ở phía bắc Tây Úc sao? Trương Khác nhìn tài liệu thăm dò, cười nói: - Nếu chúng ta công bố kết quả này ra chắc cao tầng hai công ty đó phải nhảy dựng lên.
Cố Chí Nghị bật cười: - Đúng là thế nào cũng làm bọn họ nhảy dựng lên, riêng trữ lượng quặng sắt gần Suối Thánh Đạt đã hơn Channar 5 lần, Cẩm Hồ xây dựng khu mỏ chính ở Suối Thánh Đản là thích hợp...
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Bóng đêm mê ly, đèn tường phát ra ánh sáng nhu hòa mờ mờ.
Địch Đan Thanh toàn thân trắng bóng không tỳ vết, trắng tới mức làm người ta hoa mắt, da dẻ trơn mịn như ngọc, cơ thể thành thục đầy đặn nằm sấp trên giường, từ vai tới eo tạo thành đường cong kinh tâm động phách, cặp mông tròn căng nhô lên một cách khoa trương, nối liền cặp đùi dài, đẹp không sao tả siết.
Vừa rồi chính ở tư thế này, Trương Khác áp lên tấm lưng như láng mịn như tơ lụa của cô, áp sát vào cặp mông tròn của cô tiến vào hoan ái, cảm nhận xúc cảm tột đỉnh cặp mông cô đem lại, nhìn khe mông mỹ lệ dụ hoặc kia ép cúc hoa màu nâu nhạt lúc ẩn lúc hiện, Trương Khác không kìm được đưa tay tách hai bờ mông cô ra, nhìn cúc hoa và nơi riêng tư hồng nhuận ướt át của cô.
Bị Trương Khác sờ mó loạn bậy, Địch Đan Thanh không chịu nổi ngữa, lắc mông gắt giọng: - Hành hạ người ta còn chưa đủ sao, muốn người chết mới vui à... Cô ôm chiếc gối trắng muốt, bầu vú no căng áp lên gối, còn trắng còn mịn hơn gối, đầu hơi quay lại, đôi mắt mê ly, hưởng thụ dư âm sau cao trào, hàng mi dài cong hơi rung rinh, ẩn chứa linh khí vô hạn, cánh môi ướt mọng, phát tán ánh sáng dụ hoặc, cho dù cảm thấy phía dưới còn ướt át, toàn thân cô mất hết sức lực tránh đi, cũng sợ Trương Khác nhìn thấy ga trải giường ướt đẫm sẽ trêu ghẹo mình.
Nghỉ một lúc Địch Đan Thanh mới chống người dậy oán giận nói: - Tới tìm cậu bàn công việc, chẳng nói được gì đã bị cậu làm kiệt sức rồi... Làm nũng nói: - Bế người ta vào phòng tắm.