Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1194 : Anh ấy là Trương Khác (2)

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Cố Hiểu Mai không biết số di động của Trương Khác, chuyện này tạm thời không nên kinh động tới Trương Trì Hành thì hơn: - Trương Khác lái xe hướng đó, là chiếc việt dã Porsche..



- Porsche có xe việt dã à? Quý Bân nghi hoặc hỏi:



Cố Hiểu Mai giang tay, bà ta nghe Thành Dư Đông kể, gara chung cư Thanh Niên không khác gì triển lãm xe hơi, bà ta biết nửa vời, ngay xe Lương Cách Trân lái ở Tân Vu cũng chưa nghe qua: - Trương Khác ít ở Tân Vu, tôi không có cách liên hệ, hay là tôi gọi cho chủ nhiệm Lương?



- Không sao, biết xe là tốt rồi, cả Tân Vu có nổi mấy chiếc Porsche? Quý Bân biết phía trước có cảnh sát giao thông trực ban, không thể không chú ý tới một chiếc Porsche xa hoa: - Tôi đi tìm cậu ấy là được.



Cố Hiểu Mai tới đồn công an viết lời khai, còn mời hai người đi đường khác làm nhân chứng.



Chuyện rất đơn giản, phần còn lại tất nhiên tự có người xử lý, Cố Hiểu Mai từ đồn công an ra thì tuyết vẫn chưa ngừng, Vu Tinh ở đồn công an không dám nói gì, lúc này phùng má phàn nàn không ngớt: - Mẹ cũng thật là, sao không nói sớm, thì ra anh ấy là Trương Khác? Mọi người tới nhà anh ấy, sao bỏ con lại?



Cố Hiểu Mai bẹo má con gái, trêu: - Trông như cô bé béo vậy, chẳng đẹp chút nào.



- Không được chuyển đề tài. Vu Tình chống nạnh, rất đau khổ vì bỏ lỡ cơ hội được gặp Trương Khác: - Mẹ cố ý bỏ con ở nhà.



Tới cổng tiểu khu, thấy vợ chồng Trần Dục đi ra, Cố Hiểu Mai hỏi: - Đi đâu đấy?



- Mãi không thấy mọi người về, còn tưởng bị bắt cóc rồi, mọi người đi dạo ở đâu thế?



Cố Hiểu Mai nhìn thấy rất nhiều người trong tiểu khu hiếu kỳ ra ngoài xem đợt tuyết hiếm có ở Tân Vu, có lẽ họ đã đem chuyện vừa rồi kể cho vợ chồng Trần Dục nghe, vợ Trần Dục chép miệng: - Thái độ đội cảnh sát hình sự trước sau thay đổi lớn quá nhỉ?




- Chị cũng chẳng hiểu ra sao. Trần Ninh mơ màng hồi tưởng lại buổi chiều mưa hôm đó: - Hôm ấy chị và Vu Trúc đi về tiểu khu, cửa tiểu khu bị một đám người bao vây, hình như xã hội đen tụ họp vậy, chị bị tuột quai dép, bảo Vu Trúc buộc hộ, tên đại ngốc Vu Trúc, xấu hổ trước mặt người khác, không biết nghĩ xem, chị cầm ô thì làm sao mà cúi xuống buộc dép được. Vu Trúc dứt khoát không chịu... Rồi đột nhiên anh ấy bước ra, đi dưới mưa mà không có gì che hết, đám xã hội đen kia hình như rất sợ anh ấy, ra sức lùi về phía sau, anh ấy như tên ngốc ngồi xuống buộc dẹp cho chị, chị xấu hổ chết đi được, anh ấy còn nói một câu...



- Câu gì? Vu Tinh nhìn Trần Ninh không chớp mắt, hỏi vội:



- Anh ấy nói với tên ngốc Vu Trúc: Trời mưa, cô ấy cầm ô, lại mặc váy không tiện cúi xuống buộc dép, cậu nên giúp cô ấy mới đúng... Trần Ninh thuật lại câu nói của Trương Khác ba năm trước không sai một chữ, câu nói ấy in sâu vào trí óc cô giống như vừa nghe hôm qua.



- Á, chịu không nổi, chịu không nổi. Vu Tinh khoa trương ré lên: - Chua chết đi được, sao em không gặp được chuyện này. Chịu không nổi, ghen tị quá đi, không muốn nghe nữa. Còn bịt chặt tai lại.



- Con bé này điên quá đi mất. Cố Hiểu Mai cười gạt tay con gái ra, thầm nghĩ hành động đó đúng là của một công tử phong lưu như Trương Khác.



- Sao bạn nhớ rõ thế? Vu Trúc nghi ngờ nhìn Trần Ninh:



Trần Ninh thoáng đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn lại: - Trí nhớ mình tốt, còn bạn xấu hổ nên cố quên đi chứ gì?



Vu Trúc im re cúi đầu xuống.



- Còn cả sự kiện hộp đêm Hoàng Hậu nữa phải không? Trần Dục có ý nghĩ tương tự như Cố Hiểu Mai nên không quá để ý tới sự kiện Trương Khác buộc dẹp cho con mình, đột nhiên hỏi Cố Hiểu Mai, cảm thấy chuyện này có liên quan tới sự kiện đó:



- Hộp đêm Hoàng Hậu thì sao ạ? Có liên quan gì tới anh ấy? Vu Tình tò mò hỏi: