Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1198 : Bất ngờ không phải là không thể đoán trước

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Ngày mùng 1 Tết thường không giữ khách ở lại ăn cơm, Vu Vệ cũng không nói khách khí, tiễn Thành Dư Đông đi, quay lại thở dài: - Ài, trưa mùng 1 tết cũng chẳng thể về ăn cơm, cũng không thể nói trước được một tiếng, làm chúng ta đợi bao lâu. Nhìn Vu Tinh rút tiền trong phong bao ra đêm, chỉ là số tiền mừng tuổi bình thường, nên không nói gì thêm.



- Anh thở ngắn than dài cái gì? Trần Dục cười vui vẻ: - Ở Tân Vu biết bao nhiêu quan viên mong đợi mùng 1 Tết có thể được ăn cơm cùng một lão đại, không phải Hiểu Mai sắp bay cao rồi chứ?



- Làm gì có chuyện đó. Vu Vệ lắc đầu, hai nhà bọn họ đều không có người già, nên cùng họp nhau lại ăn cơm cho vui, không ngờ vợ lại không về được, trong lòng Vu Vệ ít nhiều oán tránh đám lãnh đạo không hiểu đối nhân xử thế, ăn cơm với lãnh đạo thì lúc nào chả được, sao phải giữ lại ngày hôm nay? - Hiểu Mai hai năm qua đã thuận lợi rồi, còn muốn bay cao nữa là hi vọng xa vời.



Sĩ đồ của Cố Hiểu Mai thuận lợi nhất là khi còn trẻ làm được tới bí thư trấn ủy trấn Tân Dư Tân Huyện Tân Vu, khi đó mới chỉ 31 tuổi, toàn thành phố chẳng có mấy nữ cán bộ, có thể nói là lúc nổi bật nhất.



Về sau liên tiếp bị đả kích, điều tới ủy ban phụ nữ, rồi tới thành đoàn, dù cấp bậc thăng lên phó xử, nhưng chức vụ chỉ là cán bộ bình thường.



Hai năm qua đột nhiên thuận lợi, trước tiên là điều tới là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, sau đó Lưu Tước lên làm bí thư thành ủy không đưa Cố Hiểu Mai theo, còn tưởng bị tân thị trưởng Trương Tri Hành ghét đầy vào lãnh cung tới khi nghỉ hưu, không ngờ Trương Tri Hành cũng hết sức tín nhiệm và coi trọng Cố Hiểu Mai, tiến cử làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ đồng thời kiêm phó thư ký trưởng, trở thành nhân vật quyền lực ở Tân Vu.



Có được thì có mất, Cố Hiểu Mai sau khi bận rộn công tác không còn chú ý được tới gia đình nữa, may mà Vu Tinh cũng học sơ trung năm thứ nhất rồi, dù thành tích không bằng được anh trai, hơi om xòm một chút nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, công tác của Vu Vệ không có gì vất vả, chẳng có gì để oán trách.



Bọn họ đang náo nhiệt ăn lẩu thì không ngờ Cố Hiểu Mai trở về.



- Ăn cơm với lãnh đạo mà nhanh như vậy à? Trần Dục lấy làm lạ:
Trần Dục thì nghiêm túc hỏi: - Vì sao người ta lại giữ cô lại ăn cơm trưa, tôi luôn thấy là lạ.



- Nghĩ nhiều cũng vô ích, một bữa trưa mà thôi, chẳng thêm được miếng thịt nào, tôi còn hoài nghi ăn bữa cơm đó mất đi vài cân thịt. Cố Hiểu Mai nói thế nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc.



Ăn cơm cùng lãnh đạo đôi khi bình thường nhưng đôi khi cũng rất mẫn cảm, Cố Hiểu Mai là chủ nhiệm văn phòng, phó thư ký trưởng chính phủ, có ở lại nhà thị trưởng ăn cơm cũng chẳng khiến người ta liên tưởng đặc biệt. Thế nhưng trong buổi nói chuyện vào ngày mùng 3 Tết, tổng bí thư đề xuất rõ ràng ban bệ lãnh đạo địa phương phải tăng cường bồi dưỡng nữ cán bộ, khiến cho bữa cơm đó trở nên mẫn cảm.



Thế là bắt đầu có tin đồn Cố Hiểu Mai sẽ thành nữ phó thị trưởng đầu tiên của Tân Vu.



Tân Vu bé tẹo, có chút gió lay cỏ động gì mọi người đều biết, ngày mùng 6 nhà Cố Hiểu Mai và nhà Trần Dục lại tụ tập ăn cơm, Trần Dục trêu Cố Hiểu Mai: - Tôi nói mà bữa cơm đó đâu đơn giản.



- Có gì mà không đơn giản, chẳng lẽ biết trước được chính sách mới của TW sao? Cố Hiểu Mai không nghĩ như vậy, hai chuyện chẳng liên quan gì tới nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, bà chẳng ngốc như thế: - Hôm đó là Trương Khác giữ tôi ở lại ăn cơm, có phải là thị trưởng Trương đâu.



Bất kể trong lòng Cố Hiểu Mai nghĩ thế nào, tin đồn mỗi lúc một giống thật, gần như thành chuyện được xác định rồi.



Cán bộ nữ cấp xử ở Tân Vu vốn rất thiếu, mặc dù Cố Hiểu Mai chỉ lên chính xử chưa được nửa năm, nhưng hiện giờ nữ cán bộ thăng tiến không theo quy tắc chính thức nữa rồi, thềm vào những người khác ở cấp chính xử có lý lịch nhậm chức thua kém Cố Hiểu Mai rất nhiều, nếu chính phủ muốn thêm một nữ phó thị trưởng, Cố Hiểu Mai không phải là không có hi vọng.