Quan Lộ Thương Đồ

Chương 121 : Tiến triển nhỏ

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Hai người mua hai hộp sữa cùng một đống đồ ăn vặt mang về nhà trọ của Trương Khác. Vừa vào phòng Hứa Tư đã kêu lạnh, Trương Khác nắm lấy tay cô xoa xoa.



- Làm gì thế?



Hứa Tư rụt tay lại.



Trương Khác nhe răng cười:



- Điều hòa khởi động chậm quá, em sưởi cho chị trước một chút.



- Vậy cậu quay đầu đi.



Hứa Tư cho tay vào túi áo khoác từ đằng sau, ủ ấm.



Trương Khác quay đầu lại:



- Tay em cũng lạnh.



- Hôm nay cậu cũng lừa con gái nhà người ta như thế phải không?



Hứa Tư lườm y một cái quay đầu đi.



Quen Hứa Tư hơn nửa năm rồi, nhưng dù thế vẻ đẹp của Hứa Tư vẫn làm Trương Khác xao xuyến, nhìn một lúc thôi trống ngực khua rộn ràng, đặc biệt cái lườm của cô càng khiến y chao đảo.



Nam nhân đều là động vật tham lam, Trương Khác chưa từng nghĩ phải lựa chọn giữa Hứa Tư và Đường Thanh, vận mệnh an bài y quay về đây, có lẽ đây chính là an bài của vận mệnh chưa biết chừng, Trương Khác vô sỉ nghĩ.



Trương Khác đói meo rồi, mở hộp sữa tu ừng ực, chẳng kịp nghe Hứa Tư bảo làm hâm nóng sữa trước.



Nói ra thật lạ, buổi trưa điều hòa còn tốt, vậy mà đợi mãi không khởi động được. Hứa Tư sách âm đun nước, quay về ngồi bên cạnh Trương Khác, xé túi đồ ăn vặt ra ăn, coi nó làm bữa tối. Trương Khác lưỡi còn đau, đành trơ mặt thèm thuồng nhìn Hứa Tư cho từng miếng khoai tây chiên vào cánh môi đỏ mọng.



Nước sôi, Hứa Tư rót pha nước cho Trương Khác rửa chân, chân vừa cho vào nước nóng, hơi ấm lan tỏa cả người, rủ Hứa Tư ngâm chân cùng, bị lườm một cái đúng dự kiến, Trương Khác ngâm nhanh chân chui vào chăn, để Hứa Tư ngâm chân.



Ngón tay ngón chân cứng đờ, Hứa Tư cởi áo khoác, thay chậu nước nóng khác ngâm chân một lúc, Trương Khác kéo cô vào trong chăn, hai người ôm chăn trò chuyện.



Chân Hứa Tư thật mềm, cứ như chẳng có chút xương nào, Trương Khác lấy ngón chân cạ cạ vào chân Hứa Tư, bị bô thò tay vào chăn tóm lấy:



- Nói chuyện cũng không chịu ngoan ngoãn.



Đúng là ngắm mỹ nhân dưới đèn, Hứa Tư càng thêm mê người, gò má hồng như như say rượu, bầu ngực nhô cao, eo tha thướt, làm Trương Khác chỉ muốn đè ngay cô xuống.
- Được hai mươi phút rồi, cậu ngủ thật say người ta có khiêng đi cũng chẳng biết. Ngủ thêm một lúc đi, đậu hoa trong bình, tôi còn phải tới công ty...



Trương Khác mơ màng bò dậy, lại ngã vào chăn, Hứa Tư cười khúc khích, cầm túi đi ra. Trương Khác đành chui vào chăn ngủ tiếp, chưa được bao lâu lại có người gõ cửa.



- Trương Khác.



Giọng Đường Thanh gọi ngoài cửa.



Như tên ăn trộm bị người ta phát hiện, Trương Khác giật bắn mình ngồi bật dậy, Đường Thanh sớm như thế đã đến làm cái gì? Đừng để cô nàng gặp phải Hứa Tư đấy.



Trương Khác mặc kệ trời lạnh, tung chăn chạy chân đất ra mở cho Đường Thanh, thấy ngay khuôn mặt hồng hồng xinh đẹp quấn trong chiếc khăn choàng màu phấn hồng.



Nhưng đây không phải lúc quan tâm tới đẹp hay không đẹp vì trong ta cô cầm một cái bình giữ ấm, Trương Khác thầm chửi bản thân, sao trước khi mở cửa không giấu bình của Hứa Tư đi? Hận không thể tát ình hai cái.



Đường Thanh vừa vào phòng nhìn thấy ngay chiếc bình màu vàng, ngẩn ra hỏi:



- Người vừa mang cái này tới cho bạn là ai?



- À?



Trương Khác đầu vận chuyển nhanh như tia chớp:



- Hôm qua nói chuyện điện thoại với chị Vãn Tình, giọng không rõ, chị Vãn Tình hỏi làm sao? Mình trả lời thế nào đây? Nói là ăn cơm cắn phải, chả lẽ nói là sờ nhầm chỗ bị cắn lưỡi?



- Muốn chết à? Ăn nói lung tung.



Đường Thanh giọng nũng nịu.



Trương Khác tiếp tục bịa chuyện như thật:



- Mình hiện giờ thế này chỉ uống được sữa, ăn đậu hoa, chị Vãn Tình bảo người mang đậu hoa tới. Bạn mang gì tới ình?



Đường Thanh ánh mắt nghi hoặc quét qua quét lại trên mặt Trương Khác, nhưng sao nhìn ra được cái gì, Trương Khác tỉnh queo cầm lấy cái bình của Đường Thanh mở ra, bên trong là sữa đậu, thốt lên:



- Sao bạn biết mình muốn uống sữa đậu?



Thực ra y thích ăn đậu hoa hơn.