Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1223 : Lần đầu trải nghiệm
Ngày đăng: 00:16 22/04/20
- Ý anh muốn nói em nên tùy tiện tìm một nam nhân có thể sẵn sàng đứng ra bảo vệ em, ủng hộ em bất kỳ lúc nào, sau đó vờ yêu anh ta, lấy anh ta chứ gì? Trần Tĩnh ấn tay lên ngực Trương Khác, bắt ý tiếp tục nằm trên ghế, giọng cô quá mức bình tĩnh, làm Trương Khác có một cảm giác không lành: - Em không cần anh phải suy nghĩ chu đáo cho em như thế...
- Anh không thể cho em bất kỳ cái gì, ngay cả chuyện hôm nay, một khiến nghị cho em cũng không thể, trong lòng anh không dễ chịu chút nào... Trương Khác đưa tay ra vuốt ve gò má mịn màng của Trần Tĩnh.
- Anh có biết em muốn gì không? Anh tưởng đôi mắt của anh có thể nhìn thấu lòng người à, vậy anh có biết em đang nghĩ gì không?
- Không biết... Trương Khác thấy tâm tình Trần Tĩnh hơi mất kiểm soát, nhưng ngữ khí chém đinh chặt sắt, thực sự không biết trong lòng cô đang nghĩ gì lúc này.
- Em muốn cái này. Trần Tĩnh nắm tay Trương Khác đặt lên bầu vú vểnh cao của cô: - Em muốn anh yêu em.
Trương Khác ngây ra nhìn Trần Tĩnh, ánh mắt cô nghiêm túc mà kiên định, lòng bàn tay cách lớp áo len mỏng chạm bầu ngực tròn căng đầy đặn của cô, nhất thời không biết phải nói gì.
- Em đã 27 tuổi rồi, không cần anh phải suy nghĩ thay cho em, em tự biết mình muốn cái gì, em biết cảm giác yêu một người... Trần Tĩnh ngồi lên đùi Trương Khác, người cúi xuống, hai tay ôm má y, mặt hai người gần như dính vào nhau, ánh mắt nhu hòa, giọng cũng trở nên dịu dàng: - Nếu anh cảm thấy chúng ta còn có chuyện cuối cùng chưa làm, quan hệ giữa hai người giống như cái công tác, bật lên thấy có gì bật thường tắt đi là khôi phục lại... Em không muốn như thế, em muốn anh yêu em, hai chúng ta không phải cái công tắc.
- So sánh của em thật là... Trương Khác đôi lúc cảm thấy vốn từ thiếu thốn: - Chúng ta trở về rồi hẵng nghiên cứu vấn đề này được không?
- Hả? Trương Khác há mồm, không biết phải nói gì luôn, cô ấy vẫn còn sao?
- Anh đừng có đắc ý, chẳng qua em tìm mãi không có ai thích hợp để cho thôi. Trần Tĩnh bịt lấy miệng Trương Khác, không để nụ cười hiện lên tên mép y: - Nam nhân chẳng thể so được với cái ngón tay, nếu nói em không còn xử nữ, cũng là do em tự cho bản thân, anh không có phần đâu.
Trương Khác thấy Trần Tĩnh lúc này còn mạnh miệng, nói: - Nghe nói rất nhiều cô gái khi đi xe đạp, cưỡi ngựa không may bị rách.
- Chắc thế, khi em dùng ngón tay cũng chẳng cảm thấy... Trần Tĩnh thấy khóe miệng Trương Khác lại cong lên, vỗ má y một cái, hai tay béo má y kéo căng ra, không cho y cười: - Con gái tự làm mình thoải mái, có gì mà đáng cười?
- Anh có cười đâu? Trương Khác nghĩ Trần Tĩnh sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cũng tây hóa rồi, con gái Trung Quốc trừ mạnh mẽ như Địch Đan Thanh ra, không ai có thể nói chuyện tình dục thản nhiên như thế: - Vậy cũng tốt, nếu không lần đầu sẽ hơi đau, nằm xuống đi, anh phục vụ em.
Trần Tĩnh ngoan ngoãn đổi vị trí cho Trương Khác.
Trương Khác tách chân Trần Tĩnh ra, tìm lại đầm lầy dư dật nước kia, hạ mình xuống tiến thẳng vào.