Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1225 : Vụng trộm (2)

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


- Em nằm xuống đi... Trương Khác đặt Trần Tĩnh nằm xuống chiếc giường màu hoa hồng, đắm đuối nhìn dung nhan kiều diễm cùng cơ thể hoàn mỹ của cô, mái tóc suôn mềm óng ả bị rối tung ở sau đầu, gió thôi mấy sợi tóc lất phất chạm vào da thịt y, khiêu khích tình dục của y. Tách cặp đùi khép lại theo bản năng của cô ra, hai tay vuốt ve theo cặp chân trắng nõn mịn màng của cô lên trên, hơi dừng lại ở đùi cảm thụ cơ thể run rẩy phía dưới, rồi nằm xuống giữa hai chân cô, hôm từ núm vú hồng ướt át trêu ghẹo nó dần xuống rốn, tới khi mặt vùi hẳn vườn hoa riêng tư...



- Á... Đừng, đừng như thế, sao anh có thể như thế được, á... Cánh hoa ướt át bị chiếc lưỡi tham lam lướt qua, Trần Tĩnh bị kích thích muốn hét lên, cơ thể mẫn cảm tột độ, chỉ là cô xấu hổ không mặc sức phát tiết khoái cảm trong lòng, cắn răng phát ra tiếng rên nho nhỏ, có điều bụng lại ưỡn lên, như muốn Trương Khác âu yếm nhiều hơn, mắt long lanh mơ màng, tựa như đã phiêu diêu chốn mê ly cực lạc.



- A, a, ưm, vào, anh vào... vào đi... Trần Tĩnh rên lên lúc này chỉ cảm giác căng như muốt nứt ra đó mới thỏa mãn được cô.



Tiếp đó hai tiếng kêu rất khó diễn tả cùng lúc phát ra, việc gì cần tới đã phải tới, Trương Khác dừng mọi động tác, cúi mình xuống hôn nhẹ lên môi Trần Tĩnh hỏi: - Đau không?



Cảm giác sưng đau đó vẫn rất rõ ràng, nhưng giọng chứa tình cảm ôn nhu nồng nàn đó làm cơn đau bị quên lãng, nhấn chìm nó là khoái cảm trào dâng mãnh liệt như đê vỡ, Trần Tĩnh thẹn thùng nói: - Ư... Đừng, đừng dừng lại...



Trương khác đưa Trần Tĩnh lên mây xanh hết lần này tới lần khác, tới khi cả hai sức cùng lực kiệt, Trần Tĩnh càng vô dụng ngủ thiếp ngay đi...



Trương Khác chăm chú nhìn cơ thể trần truồng tĩnh mịch dưới ánh trăng, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều phát toàn một sự dụ hoặc cực đỉnh, lòng chỉ có yêu thương và dịu ngọt, y đặt tay lên ngực, nơi đó âm thầm thay đổi từ bao giờ, không còn cảm giác trống rỗng nữa...



Ngủ một giấc tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng, tuy thời gian ngủ rất ít nhưng cảm thấy khoan khoái vô cùng, quay người sang nhìn thấy Trần Tĩnh đã mặc y phục ôm gối giương đôi mắt sáng như trăng rằm nhìn mình không chớp mắt, ngập tràn thâm tình, mỉm cười hỏi: - Em dậy được lâu chưa?



- Chỉ dậy sớm hơn anh hai ba phút thôi... Trần Tĩnh nũng nịu đáp:
- Sao chị lại đóng cửa. Tạ Tử Gia ở ngoài đẩy cửa vào, không ngờ cửa bị khóa ở bên trong.



- Chị đã vào bồn tắm rồi, em vào làm cái gì, muốn tắm thì tự về phòng tắm ấy. Trần Tĩnh làm sao để Tạ Tử Gia nhìn thấy Trương Khác trần chuồng trong bồn tắm cho được.



- Em muốn tắm cùng chị, em muốn tâm sự cùng chị. Tạ Tử Gia nhất quyết nói:



- Em ở ngoài nói đi, chị nghe được, dù sao cũng không cho em vào đâu, người em hôi rình, để em chui vào bồn tắm nước ô nhiễm hết cả, người khác khỏi phải tắm nữa. Trần Tĩnh cố nói thật thoải mái.



Tạ Tử Gia ăn ở luộm thuộm, chẳng phải chưa bao giờ bị Tạ Tử Gia nhốt ngoài buồng tắm, nên không nghi ngờ gì khác, kéo cái đôn trước bàn trang điểm tới trước cửa phòng tắm nói: - Tuy chú Trần đưa mụ kia về rồi, nhưng em nghĩ chú Trần chưa chắc là đối thủ của mụ ta, nói không chừng hôm nào đó mềm lòng quay lại cùng mụ ta làm công tác với chị thì sao?



- Làm gì tới mức đó. Đêm qua cùng Trương Khác ân ái nửa đêm, sáng sớm lại tới đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, còn chưa có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện đau đầu này, Trần Tĩnh thuận miệng đối phó với Tạ Tử Gia, nhón chân đi vào bồn tắm, rất thận trọng, chỉ sợ làm ra động tĩnh gì khiến Tạ Tử Gia hoài nghi.



Trần Tĩnh còn chưa có chuẩn bị tâm lý tắm uyên ương với Trương Khác, nhưng không thể lát nữa vẫn đi ra y nguyên như cũ, đừng nói là lừa Tạ Tử Gia, lừa học sinh tiểu học cũng miễn cưỡng.



Trần Tĩnh mặc đồ lót đứng trong bồn tắm, thấy Trương Khác cười xấu xa chỉ đợi mình cởi hết đồ ra, còn lấy ngón tay gãi nhẹ cặp đùi trắn thon thả của cô, Trần Tĩnh vừa mới thực sự tận hưởng nam nữ hoan ái, cơ thể hết sức mẫn cảm, bị ngón tay Trương Khác chạm vào, đã thấy cơ thể ngứa ngáy, nghĩ tới việc còn cởi trần truồng trước mặt y, càng cảm thấy xấu hổ. Cô đứng trong bồn tắm, Trương Khác thì ngồi, mặt y cách cuối đùi cô có chưa tới 20 cm, cảm giác được cả hơi thở nóng rực của y phả vào giữa hai chân, càng thêm mẫn cảm. Trần Tĩnh biết phản ứng cơ thể của mình, sợ Trương Khác cười, dứt khoát không cởi đồ lót, nằm xuống nước, ngâm cả mình trong nước ấm, cổ lộ ra ngoài mới nhẹ nhàng cởi đồ lót ném ra ngoài bồn tắm.