Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1258 : Cố nhân đi ở (1)

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


- Vốn định đợi tòa nhà phía bắc xây xong mới chuyển vào, sau lại nghĩ chắc mày không nỡ bắt tao sống ở trên đống tiền mà phải sống trong chuồng heo nên chuyển vào trước. Đỗ Phi cười hì hì:



Điều kiện ở văn phòng làm việc cũ khá tệ, đại đa số phòng làm việc không có điều hòa, không thể so với Vườn Sồi, càng không thể so với khu nhà văn phòng mới xây ở khu thương nghiệp Đông Hồ, Trương Khác chẳng thèm tin đám Đỗ Phi có thể chịu được tới khi tòa nhà tiêu chí phía bắc xây xong mới chuyển vào.



Mông Nhạc chẳng có chút khái niệm hình tượng nào, ngồi chồm hỗm ở vệ đường nhìn tòa nhà Sáng Vực Đông Đại khí thế hùng dũng: - Trước kia quyết định dùng hết toàn bộ tiền sảnh của tòa nhà làm chỗ đón tiếp là quá chính xác, quan trọng nhất là phải có khí thế bất phàm này, còn phải chọn hai tiếp đãi viên hợp cách đứng quầy nữa.



Tiền sảnh tòa nhà này vốn định cho ngân hàng TQ thuê dùng, nhưng đám Đỗ Phi, Thời Học Bân cho rằng tập đoàn đầu tư sản nghiệp internet lớn nhất Trung Quốc tương lai, nếu như mặt tiền của Sáng Vực Đông Đại mà phải chen lấn với các công ty khác trong cầu thang máy thương vụ thì không vinh quang lắm, nên chiếm hết cả tiền sảnh tòa nhà làm nơi tiếp đãi.



Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm làm việc ở Mỹ đã hơn nửa năm, về nước ở Tân Đình vài ngày, hôm nay mới tới Kiến Nghiệp.



Ở hải ngoại sinh hoạt nửa năm, làm khí chất của Mông Nhạc phát sinh biến hóa, trông trưởng thành hơn thời ở trong trường học nhiều, ánh mắt thêm sắc bén, vẻ mặt thêm ung dung điềm tĩnh, mỗi tội cái kiểu ngổi đó làm hỏng hết hình tượng.



Thời Học Bân nhìn thấy Mông Nhạc thì hưng phấn khoác vai nói: - Nhân sĩ từ nước ngoài về phải có phong phạm như thế.



Trương Khác vỗ vai Mông Nhạc bảo hắn đứng dậy nói chuyện.



- Anh về cùng làm tổng giám đốc Sáng Vực Đông Đại, đợi năm sau Đỗ Phi nó tốt nghiệp tiện cho tôi đá nó ra nước ngoài.



Muốn có tầm nhìn rộng hơn, nhận thức sâu sắc hơn ngoại trừ thiên phú ra thì trải nghiệm và kinh nghiệm là thứ cần phải có, nếu chẳng phải vì tính tới Đỗ Phi sang năm sẽ tốt nghiệp, Trương Khác còn muốn Mông Nhạc ở lại Mỹ thêm vài năm. Chính bản thân Trương Khác, y rất ít đụng vào chuyện vụn vặt quản lý thường ngày, dùng thời gian để chuyên tâm học tập.
Trần Phi Dung đưa ngón tay non như cọng hành đặt lên mi tâm, trầm ngâm không nói.



- Sao thế? Trương Khác hỏi:



- Mẹ mình cứ thích hỏi han lung tung, mình đang nghĩ phải nói gì để lừa mẹ.



- Nói thẳng không được à?



- Bạn thì rõ ràng muốn nhìn thấy mẹ mình hận không thể băm mình đem bán rồi. Trần Phi Dung lườm Trương Khác một cái, mũi hơi nhăn lại, dáng vẻ có chút tinh nghịch, đó chính là khác biệt lớn nhất giữa Đường Thanh và Trần Phi Dung, Đường Thanh hay nhõng nhẽo, thường có động tác rất nữ tính, Trần Phi Dung thì lúc nào cũng lãnh đạm, thi thoảng có chút động tác nhỏ, càng lay động lòng người.



Đi vào 1978, thấy Hà Huyền và Tô Nhất Đình đều đứng sau quầy bar, Trương Khác ngạc nhiên hỏi: - Hôm nay không phải là bạn học cùng phòng các cô tụ hội sao?



Tô Nhất Đình đánh miệng về phía góc đại sảnh, toàn là những cô gái cùng phòng Hà Huyền và Tô Nhất Đình: - Bên này có người nghỉ phép, thiếu người, nên chúng tôi chuyển địa điểm tụ hội sang chỗ này, chi phí hôm nay tính vào phí tăng ca của hai chúng tôi vậy.



- Hai cô tăng ca được mấy đồng? Trương Khác đi ra sau quầy bar, đuổi hai cô gái đi, bảo bọn họ tới tụ họp với bạn, nửa tháng nữa mỗi người một phương rồi, thời gian này ở bên bạn bè cực kỳ đang trân trọng, y đích thân ra sau quầy bar pha nước phục vụ mọi người.



Đám Đỗ Phi lấy nước rồi tìm chỗ ngồi, lúc này khách rất đông, không thể chên lấn cả vào quầy bar nói chuyện.