Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1260 : Chủ nợ tới nhà

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Đỗ Phi bĩu môi: - Đám cho vay nặng lãi này không dám chọc vào Hồ Tôn Khánh, nhưng tức lên, chưa chắc không dám chọc vào Trần Kỳ Bân.



Hồ Tôn Khánh là phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ, đám tam giáo cửu lưu, bàng môn tà đạo căn bản không có năng lực, không có gan chọc vào ông ta. Trần Kỳ Bân chỉ là một phó sở trưởng sở giáo dục, tuy mạng lưới quan hệ không ít, nhưng dù sao thời gian dài ở trong cơ quan, phương diện tiếp xúc tới ít, chỉ kém Hồ Tôn Khánh một cấp nhưng quyền lực khác nhau như trời đất, đám địa đầu xà chưa chắc không dám cắn.



- Nói không chừng có ẩn tỉnh khác. Trương Khác vẫn lắc đầu, hỏi Phó Tuấn: - Ai gọi điện tới?



Phó Tuấn đáp: - Là Cố Chúc Đồng, ông chủ địa ốc Khải Phượng, nghe nói có tham gia cổ phần ở công ty cho vay nặng lãi kia.



Trương Khác nghĩ một lúc không có ấn tượng gì với Cố Chúc Đồng, Kiến Nghiệp long xà hỗn tạp, có rắn to, rắn nhỡ, rắn nhỏ, làm sao mà y nhớ nổi? Bảo Phó Tuấn: - Tôi đoán chừng đằng sau còn có trò hay đằng sau, nghe ngóng xem lai lịch Cố Chúc Đồng ra sao... Phía bên sở giáo dục, sở trưởng Mã Uân sức khỏe kém, một năm thì nửa năm dưỡng bệnh, mấy phó sở trưởng đấu nhau dữ lắm.



~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~



- Mày bạn bè thật đấy! Cứ như toàn bộ không liên quan gì tới mày vậy, cuối cùng lại là người không liên quan giúp ta, mày nghĩ cái gì? Đừng tưởng vờ như không liên quan gì là không liên quan gì thật. Trần Dũng phẫn Hận nhìn Hồ Kim Tinh quát tháo, cổ hắn vẫn còn đau, nhìn vào gương xe, thấy cổ bị hai tên xã hội đen kịp cho hơi xưng đỏ, người thì không sao, nhưng bị đãi ngộ như thế trước đám đông, làm hắn nhục nhã vô cùng, càng muốn che dấu sợ hãi trong lòng, ra sức hét.



- Tao mặc kệ mày bao giờ? Hồ Kim Tinh cũng uất lắm, áp giọng nói: - Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, cũng nói rõ với mày rồi, không phải hơi một chút là có thể lôi chú tao ra dọa dẫm được. Hơn nữa cha mày là phó sở trưởng mà người ta có bận tâm đâu? Tao đã nghĩ hết cách áp chuyện bên công ty chứng khoán rồi, chuyện tiền đảm bảo mày không nghĩ cách gì à?



- Tao nghĩ cách, tao có cách gì mà nghĩ? Trước kia chính mày thề sống thề chết nói chuyến này kiếm được mẻ lớn, mày xem giờ ra sao? Chuyện cổ phiếu bỏ mẹ nó qua một bên, trước tiên nói vấn đề tiền đảm bảo đã, tiền của Vương Hải Túc tạm chưa tính, khoản vay nặng lãi tổng cộng 3.2 triệu, không giải quyết đám người đó kéo tới đơn vị cha tao gây chuyện, lúc đó không ai sạch sẽ nổi đâu.




Trần Dũng giờ mới biết đám người kia tới bỏ lại hợp đồng vay tiền, hẳn đã nói vài câu uy hiếp.



- Em thì biết cái gì, hiện giờ ai cũng đang nhìn cái ghế sở trưởng, chỉ mong người khác phạm sai lầm trước. Trần Kỳ Bân vất vả giải thích cho vợ:



- Ba, cùng lắm thì ba không tranh cái ghế đó nữa, có kẻ nào sạch sẽ đâu? Trần Dũng thấy cha mình mềm xuống thì lấy dũng khí khuyên: - Lần này con mắc bẫy Hồ Kim Tinh, không phải chỉ có khoản vay 80 vạn này...



- Cái gì? Trần Kỳ Bân nghe thế thì máu xộc lên đầu, thấy vợ làm ra vẻ chuẩn bị lăn ra ăn vạ, hậm hực thở dài, đi thẳng vào thư phòng đóng sầm cửa lại.



Trần Dũng thấy cha không hi vọng gì, tưởng là hết hi vọng, làm vẻ tội nghiệp nhìn mẹ.



- Để cha con nghĩ thêm đã, con làm việc sao không suy nghĩ gì cả, thiên hạ làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm như thế?



Trần Dũng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy thuốc lá ra.



- Tí tuổi đầu chỉ biết hút thuốc.