Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1268 : Dứt điểm nhanh gọn (2)
Ngày đăng: 00:16 22/04/20
So với việc nói chuyện dây dưa không hết này, tất nhiên chẳng bằng vầy vò cơ thể xinh đẹp của cô bé này một phen, chuyện Tôn Tĩnh Hương có thai, thái độ lúc này của Trương Khác tất nhiên là có lòng riêng, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương còn rối rắm không giải quyết được, Tôn Tĩnh Mông sẽ vĩnh viễn né tránh y. Còn nữa, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Thượng Nghĩa ảnh hưởng trực tiếp tới sự ổn định nội bộ của Cẩm Hồ.
Lúc này có lẽ Tôn Thượng Nghĩa còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu để ông biết làm ông ngoại mà bản thân không biết gì, chẳng biết lúc đó trong lòng ông sẽ nghĩ sao. Đương nhiên chuyện này chủ yếu vẫn là ba người Diệp Kiến Bân tự quyết, người khác không thể nào làm thay bọn họ.
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương ngày hôm sau rời Singapore về Hong Kong, Trương Khác cũng chẳng lắm mồm hỏi bọn họ quyết định ra sao.
Loại chuyện này chỉ có thể can thiệp tới một mực độ nhất định, bọn họ có quyết định gì, bản thân chỉ có thể kiên định ủng hộ bọn họ mà thôi.
Trương Khác quyết định ở lại Singapore chơi cùng Đường Thanh và Trần Phi Dung vài ngày, còn đổi sang khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, vào mùa hè nóng nực, bãi biển có sự cám dỗ không thể cưỡng lại, đương nhiên những thiếu nữ làn da mịn màng, cơ thể yểu điệu chỉ được che chắn bởi chiếc bikini hai mảnh mỏng manh chạy nô giỡn trên bãi biển càng có sức hấp dẫn.
Còn công việc thì Trương Khác chỉ tốn có nửa ngày đi khảo sát, cuối cùng quyết định mua lại nghiệp vụ sắt thép của tập đoạn Đại Chúng với giá 340 triệu USD.
Đường Thanh kéo Trần Phi Dung ra ngoài bãi biển tản bộ, Trương Khác đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn vai bóng dáng yểu điểu nắm tay đi dưới ánh hoàng hôn, mái túc tung bay theo gió biển.
- Đường Thanh muốn em theo họ tới Hải Châu, em có thể đồng ý với cô ấy không? Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau vươn hai tay ôm lấy Trương Khác, cô biết Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi tản bộ là để mình và Trương Khác có thời gian ở riêng bên nhau.
Không biết tình hình ra sao, Trương Khác ngượng ngùng đứng đó, dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Kiến Bân, hi vọng được hắn ám thị, nếu không Đinh Văn Di có chửi mắng thế nào y cũng không dám cãi lại.
Diệp Kiến Bân đáp lạp bằng nụ cười méo xẹo, không nói gì, Tôn Tĩnh Hương vành mắt đỏ hoe ngồi im. Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nấp sau lưng Trương Khác càng nìn thở, như sợ chỉ cần một tiếng động là phong ba bùng nổ.
- Ở Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân bao năm, em chịu đủ khổ cực, chịu đủ ủy khuất, giờ thì tốt rồi, có cơ hội thoát thân tốt như thế, đúng là cầu mà chẳng được, hai người đừng nghĩ em không vui, em còn nhiều chuyện mình muốn làm. Đinh Văn Di vẫy tay gọi đám Trương Khác tới, bảo bọn họ ngồi xuống: - Cho dù tôi và anh Diệp cậu ly hôn, cũng không cho anh ấy hưởng lợi đâu, đời này tôi sẽ bám theo anh ấy, cậu vẫn phải gọi tôi là chị dâu.
- Có câu nói gì nhỉ, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa mà, chị tất nhiên vẫn mãi là chị dâu của tôi rồi. Trương Khác cười nhẹ nói:
Đinh Văn Di có con cái thì khỏi nói, nhưng cô không có con, còn Tôn Tĩnh Hương có thai rồi, bất kể là từ phương diện nỗi dõi tông đường, kế thừa gia nghiệp, hay là nghĩ cho tương lai trưởng thành, giáo dục của đứa bé, Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân kết hợp với nhau là tâm tư bình thường của rất nhiều người, nhưng với Đinh Văn Di mà nói là bất công cực lớn. Giải phóng mới hơn một nửa thế kỷ, cải cách mở cửa chỉ có 20 năm, còn cái quốc gia này có tới mấy nghìn năm phong kiến, rất nhiều thứ ăn sâu vào máu rồi, trong các đại gia tộc càng như thế. Làm Đại thiếu phu nhân của Diệp gia không dễ dàng gì, làm Đại thiếu phu nhân của Trương gia cũng sẽ không dễ dàng.
Các cô gái ngồi quanh quầy bar, còn Trương Khác cầm chai rượu theo Diệp Kiến Bân vào một góc nói chuyện.
- Mấy năm qua sống như thế tôi cũng chấp nhận số phận rồi, có con, tôi thực sự vui mừng, nhưng không phải với Văn Di, tình cảm của cô ấy tôi cũng không dứt bỏ được. Diệp Kiến Bân thương cảm nói: - Vốn là chúng tôi mắc nợ cô ấy, vậy mà cô ấy còn rộng lượng suy nghĩ cho chúng tôi.