Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1270 : Sự việc bại lộ
Ngày đăng: 00:16 22/04/20
Trương Khác về chung cư tắm rửa xong mới quay lại 1978, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong cười vang, đang do dự không biết có nên " cô đơn lặng lẽ" bỏ đi hay không thì nghe thấy Tôn Tĩnh Hương lớn tiếng nói: - Đừng cười nữa, đừng cười nữa, nếu để cậu ấy biết chúng ta ở đây vui vẻ thế này, sẽ không dám vào đâu. Đợi cậu ấy vào trước, lát nữa ai đi lấy cái áo dính rong rêu của cậu ấy tới đây bắt mặt ở hiện trường cho chúng ta xem lần nữa... Hay là chúng ta lừa cậu ấy ra hồ một chuyến, sau đó đẩy xuống hồ. Ôi! Không được thưởng thức lúc cậu ấy ngã xuống hồ là tiếc nuối trong đời.
Tiếng cười vừa lắng xuống một chút đã bùng nổ, Trương Khác thở dài, không ngờ Đinh Văn Di trở về 1978 trước đem chuyện xấu của y tuyên dương rồi, không có chút tự giác nào của người vừa bị "chồng bỏ" cả.
Trương Khác nghênh nghênh mặt đi vào, nhìn những khuôn mặt cười thoải mái, chỉ muốn cầm búa đập mỗi người một phát cho thống khoái: - Tới đây, ai muốn tới bên hồ tản bộ, tôi bồi tiếp hết. Tới sau Đường Thanh, nhéo hông cô, gằn giọng nói: - Trong dáng vẻ hớn hở của bạn kìa, chúng ta đi tới bên hồ tản bộ trước nhé?
Đường Thanh ra sức vùng vẫy nhưng không thoát được bàn tay của Trương Khác, xuống nước cầu xin, chỉ có điều nụ cười trên môi càng vui vẻ.
Đinh Văn Di gạt nước mắt, cố nhịn cười nói với Đường Thanh: - Em phải trông chừng thật kỹ thằng nhóc này, cậu ta thấy tiểu mỹ nhân kia tới chào mình nên luống cuống ngã xuống hồ... Mọi người không được nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu ấy, cả đời này tôi chẳng bắt chước được.
Trương Khác cười ngượng ngùng ngồi xuống quầy ba cầm lấy ly rượu lúc nãy còn chưa uống hết, đoán Trần Ninh mùa hè này ở lại Kiến Nghiệp làm công nên mới không về Tân Vu, còn Đinh Văn Di có lẽ cho rằng vì cô bóc trần chuyện y và Tạ Vãn Tình nên mới hoảng hốt ngã xuống nước.
Mọi người có thể ở cùng một chỗ cười thoải mái thế này chẳng dễ dàng gì, y cũng không muốn chìm đắm trong bi thương, nhìn Tôn Tĩnh Hương và Đinh Văn Di ngồi cạnh nhau như không hề có khúc mắc nào cả, chuyện này như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết, không cần người khác làm thuyết khách nữa.
Đám Trương Khác buổi tối phải về Hải Châu, thấy trời dần tối, liền tạm biệt ba người Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương, Đinh Văn Di, lên xe.
Nhìn bóng dáng ba người bọn họ dần dần thành cái bóng mơ hồ, Đường Thanh đột nhiên cảm khái nói: - Muốn sống hạnh phúc cả đời chẳng phải chuyện dễ dàng...
Tạ Vãn Tình sớm nghe thấy tiếng xe vào sân, đến đi Đường Thanh ngoài hàng rào gọi mới đi ra: - Mấy đứa sao giờ mới về, Chỉ Đồng nó đợi mấy đứa về, giờ ngủ trên ghế sô pha một lúc rồi. Cô và Chỉ Đông cũng vừa từ Kim Sơn tới thăm vợ chồng Từ Học Bình về, biết chuyện Tôn Tĩnh Hương có mang, nhưng chuyện này ngay ở chỗ riêng tư còn chưa công khai, không tiện hỏi tới.
Trương Khác biết Đường Thanh thế nào cũng lén kể cho Tạ Vãn Tình nên không nói thêm, càng sợ hai cô gái đem chuyện hôm nay y ngã xuống hồ kể ra, tránh bị cười tại chỗ, liền trốn vào nhà trước: - Em còn có chuyện phải làm, không cản trở mọi người ôn chuyện cũ nữa. Lúc này y chỉ mong được tự do một mình, đừng thấy chưa ai gọi điện tới, người biết y về Hải Châu không ít, tuy nói là về nghỉ, nhưng nếu lộ tin, sẽ chẳng yên thân bằng ở Kiến Nghiệp.
Trương Khác vừa đi lên lầu mở cửa phòng ngủ ra cho thoáng khí thì di động vang lên, không phải ai đó ở Hải Châu lúc này còn không thức thời gọi điện, mà là Đỗ Phi.
- Vừa rồi ở ngõ Học Phủ tao thấy Trần Dũng như chó nhà tang, hình như xảy ra chuyện lớn rồi. Đỗ Phi hớn hở nói: - Mày đoán xem xảy ra chuyện gì?
- Tao có biết xem bói đâu mà đoán ra được? Trương Khác lười nhác nói: - Mấy ngày qua cổ phiếu Hải Túc tăng giá mạnh trở lại, cách giá có thể bán một chút thôi, hắn không hưng phấn còn ủ rũ, có phải cha hắn có vấn đề rồi không?
- Chính xác, Trần Kỳ Bân buổi chiều bị người của kỷ ủy tỉnh bắt đi. Đỗ Phi chừng hả hê lắm: - Hiện giờ chưa biết chuyện gì của Trần Kỳ Bân bị bại lộ, hay là gọi điện chú Kim hỏi xem?
- Nếu là can hệ lớn, mày không nghe ngóng cũng nhanh chóng có tin truyền lại, nếu không có can hệ gì, Trần Dũng lại chẳng quan hệ gì với chúng ta, cần quái gì phải mệt óc, thích thì mày đi mà nghe ngóng. Trương Khác uể oải ngáp dài:
+++
Xong, mai tới Changshan