Quan Lộ Thương Đồ
Chương 128 : Giao dịch khu giải trí
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Thiệu Chí Cương giúp Thịnh Thanh nói thẳng luôn:
- Thịnh Thanh hứng thú với khu giải trí ở cầu Từ Phượng, tôi bảo cậu ta chuyện này Khác thiếu gia có tiếng nói...
Hắn và Ngô Thiên Bảo có giáo huấn rồi, tại vòng vo ở hạng mục trung tâm ẩm thực nên bị Trương Khác cho uống gió gần nửa tháng.
Trương Khác lờ đi, nhận lấy bia Đỗ Phi đưa cho, nói:
- Ba mày mà biết mày ở đây có biết chú ấy sẽ xử lý mày ra sao không? Giám đốc Thịnh, nói thế ông đừng khó chịu, nếu để thư ký Đỗ biết được chuyện xấu trước kia của quán bar, hơn nữa Đỗ Phi lại hay chạy tới đây, ông ít nhất phải vào nhà đá mười năm đấy.
Thịnh Thanh sắc mặt âm trầm, Trương Khác tới đây làm hắn có chút hi vọng, ai ngờ vừa mở miệng đã nghe Trương Khác nói lời này, đổi lại là ai cũng chẳng chịu nổi, nhưng lại không thể phát tác với Trương Khác.
Thiệu Chí Cương cũng xấu hổ, lời Trương Khác tuy hơi nặng, nhưng không phải là không có lý, nếu kẻ khác có mưu đồ với con hắn, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách để kẻ đó cuốn xéo càng xa càng tốt. Đỗ Tiểu Sơn thanh danh ở Tây Thanh không tệ, tất nhiên không chấp nhận Thịnh Thanh kéo con mình xuống bùn.
- Trương Khác, mày nói gì đấy, tao thích nên tự chạy tới đây.
Đỗ Phi không thích Trương Khác quyết định thay mình, lại thêm mấy ngày qua Thịnh Thanh để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, hắn cũng cảm thấy lời của Trương Khác quá nặng.
Trương Khác thong thả uống bia, y không định quanh co với Thịnh Thanh, nếu sau này hắn đã có thể đưa Thịnh Thế nên hoa lên quy mô như thế, ắt không phải là nhân vật đơn giản, nói không chừng sau này còn dựa vào người như hắn mới được việc, cũng chẳng hi vọng Thịnh Thanh xông pha xã hội bao năm có thể tâm phục khẩu phục mình, nói thẳng luôn:
- Nếu Thịnh Thế chuyển tới cầu Tứ Phương vẫn làm ăn theo cái kiểu ở đây tôi thấy không cần nói tiếp nữa. Tiền kiếm cả đời không xong, nhưng tôi phải cẩn thận không bị nghẹn, cho nên đừng mang ý đồ dùng tiền thuế đánh động tôi, khu đó giá trị thế nào tôi hiểu rõ lắm, giám đốc Thịnh đã hiểu ý tôi chưa?
Thiệu Chí Cương thấy Trương Khác nhìn thấu hết rồi, lại không chặn hết được, nên nói giúp Thịnh Thanh:
- Rúc trong cái xó này Thịnh Thế chẳng làm nên trò trống gì, làm ăn kiểu này nói tới cùng vẫn là cặn bã, chẳng ai để ý tới. Thịnh Thanh nếu cam tâm tiếp tục như thế, tôi còn móc nối cho hắn sao, thế chẳng phải tự chuốc khó chịu vào người?
Trương Khác mặt hòa hoãn hơn:
- Vậy giám đốc Thịnh nói xem, ông định làm ăn thế nào? Tôi không muốn tự gây rắc rối ình.
- Trương Khác, khu cầu Tứ Phượng là địa bàn của mày à?
Đi vào xe, Trương Khác nói:
- Lão Thiệu tôi tin anh, nên tin bạn bè anh kết giao cũng không quá kém...
Mặc dù Trương Khác nói như thế tức là hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng Thiệu Chí Cương vẫn thấy rất dễ chịu:
- Thịnh Thanh sẽ hiểu thôi, hắn lăn lộn bên ngoài bao năm rồi, dù hắn có định rửa sạch thì có những chuyện mà không phải ngay tức thì có thể dứt ra, cứ nói chuyện lần trước Khác thiếu gia bị xẻo ấy, hắn muốn ngừng rồi, nhưng hắn đã làm thì không thể kiềm chế người dưới được. Điều kiện cậu đưa ra giúp hắn thoát thân, nếu hắn bỏ qua thì cũng không xứng là bạn của tôi.
Thiệu Chí Cương đúng là hiểu rất thấu ý của y, Trương Khác gật gù:
- Chuyện này giao cho anh, tiền thuê bao nhiêu là thích hợp thì anh và Quách Kiến Thành quyết định.
Nếu Thịnh Thanh là kẻ thông minh, giúp hắn một chút cũng không sao, lại quay đầu sang Đỗ Phi:
- Mày mới vài ngày đã thay lòng đổi dạ rồi à? Đừng tưởng người ta tuổi không chênh chúng ta là bao, nhưng người ta ra ngoài xa hội thấy nhiều biết rộng, hai thằng như mày cũng không đủ cô ta chơi đùa đâu.
Đỗ Phi phản ứng ngay:
- Mày đứng nói vớ vẩn, Thịnh Hạ chỉ giúp anh một chút, cô ấy học ở Nhị Trung, còn là lớp trưởng đấy.
- Ồ, học sinh ưu tú, vậy càng chẳng có tiếng nói chung với chúng ta rồi.
Trương Khác vỗ trán làm vẻ cay đắng.
- Chuyện này tao đếch thèm nói với mày, còn chuyện cầu Tứ Phượng là sao?
Đỗ Phi hưng phấn hỏi.
- Cái này không nói rõ ngay được, hôm khác đưa mày tới chơi. Hơn nữa mày suốt ngày quấn lấy cô ả Thịnh Hạ đó, mấy ngày nữa bọn họ cũng nói ày biết thôi.