Quan Lộ Thương Đồ
Chương 133 : Phố cổ Sa Điền
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
30 tết, Trương Khác và mẹ cùng cả nhà chú về Đông Xã ăn tết.
Làm thế là do Trương Tri Hành kiên quyết yêu cầu, ông ở lại chính phụ trực ban, hai mẹ con không ở nhà, chẳng phải lo người khác tới nhà tặng quà làm phiền.
Cố Kiến Bình cũng dẫn Đường Thanh về quê, xem ra Đường Học Khiêm lần này hạ quyết tâm có hành động vào năm sau rồi.
Lúc này chính phủ không điều xe tới được, Trương Khác bảo Chu Văn Bân lái xe đưa Cố Kiếm Bình và Đường Thanh về quê, khỏi chịu cái khổ chen lấn trên xe khách.
Nhà tổ dưới tên Trương Tri Hành ở Đông Xã từ khi nhập đông đã đường mấy người anh em họ gom tiền tu sửa hộ, thêm trang thiết bị vệ sinh, nội thất không thua kém gì nhà ở thành phố.
Trương Tri Vi thấy hai mẹ con Trương Khác về quê rất bất ngờ, thời buổi này có ai làm quan đi trốn người tới nhà tặng quà.
Trương Khác ở Đông Xã buồn chán, rảnh rối là nấu cháo điện thoại với Đường Thanh, y muốn gọi cho Hứa Tư, nhưng liên hệ với cô rắc rối hơn, lại dễ sinh phiền toái không đáng có.
Trương Tri Hành giao thừa trực ở thành phố, mùng một mới tới Đông Xã, mùng hai lại vội trở về. Đường Học Khiêm và Chu Phú Minh mùng ba cùng nhau tới tỉnh thành, thay mặt quan viên Hải Châu chúc tết lánh đạo tỉnh, quà cáp đều do ông an bài.
Mùng 2 Trương Khác theo cha về thành phố, mùng 3 muốn lên tỉnh thành chúc tết Từ Học Bình, nhưng xét quan hệ với Chu Phú Minh, không tiện đi nhờ xe.
Trương Tri Hành lái xe thả con đầu đường, nghĩ hôm nay mình chắc bị quấn lấy ở chính phủ không thoát thân được, hỏi:
- Trưa con có tới chỗ ba ăn cơm không?
- Không có ba thì con cũng đâu có đói.
Trương Khác phủi áo khoác màu nâu, cười:
- Tối ba về Đông Xã chứ?
- Chắc ba sẽ ở lại trực, buổi tối con cũng ở lại chỗ chiêu đãi đi.
- Xem tình hình đã ạ, ngày mai con với ba có cùng đường để Cty Cẩm Hồ phái xe tới tỉnh thành.
Trương Tri Hành cũng chẳng quản con tối "lang chạ" ở đâu, lái xe đi thẳng luôn.
Xe đi từ Đông Xã tới thành phố chỉ cần một tiếng, dậy sớm, hiện giờ mới là 7 giờ sáng, sương sớm còn chưa tan hết, đang tết mọi người dạy muộn, đường phố vắng tanh, chỉ có xác pháo rải khắp nơi.
Lúc đó việc kiểm soát đốt pháo còn chưa chặt chẽ lắm.
- Nghe thấy chó ở ngõ sủa dữ như thế, Hứa Duy nói nhất định là tên nhóc hư hỏng không chịu làm việc tốt tới rồi, ngó ra xem, đúng là cậu thật.
- Thi thoảng em cũng làm chuyện tốt mà, sao mọi người cứ nói xấu em như vậy?
"Hứa Duy cũng giỏi thật, sao biết mình muốn tìm chị cô ta làm chuyện xấu nhỉ?" Trương Khác cười:
- Sáng em theo ba về thành phố, thấy Hứa bảo em tới đây đợi, các chị mới sáng sớm đã tới nhà Trần Phi Dung làm gì?
- Nhà Phi Dung mai mời khách, hôm nay chuẩn bị, cho nên tới giúp.
Trương Khác thò đầu nhìn vào bên trong, Hứa Duy và Trần Phi Dung đang cầm vợt cầu lông nhìn về phía này.
Hứa Duy cười đắc thắng:
- Thấy chưa, em đã bảo mà, chó trong ngõ chỉ dữ với tên nhóc hư hỏng.
Mẹ Hứa Tư và Lưu Phân đang ngồi ở hành lanh, đứng dậy nạt con, rồi mời Trương Khác vào.
Trương Khác chắp tay chúc mừng năm mới rồi nói:
- Chú Trần mời cháu mai tới ăn cơm, nhưng mai cháu lên tỉnh thành rồi, cho nên hôm nay tới chúc tết trước. Bác Hứa và chú Trần đâu ạ.
- Tới chợ mua đồ cho ngày mai.
- Hôm nay mới mùng hai mà chợ đã có người bán hàng ạ?
Trương Khác ngạc nhiên:
- Có phải ai cũng như Đại thiếu gia cậu đâu, nhà máy làm việc sớm, ngài mai đã bắt đầu làm việc rồi.
Hứa Duy đứng bên ngọt nhạt châm chọc:
- Nhà máy giấy còn chẳng cho nghỉ tết, mùng một mẹ tôi đã phải đi làm.
Bên phía nhà máy đại tu máy móc hoặc máy móc hỏng hóc mới nghỉ, mẹ Hứa Tư làm việc ở kho có thể luân phiên nghỉ ngơi, xem như còn khá nhẹ nhàng.