Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1335 : Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (7)
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Ngày 8 tháng 11, mùa thu ở Kiến Nghiệp đã mang theo hơi lạnh, Trương Khác đứng trước cửa sổ, nhìn lá cây ngô đồng rụng bay theo gió, Tịch Nhược Lâm vừa gọi điện thoại cho y, nói muốn dẫn người tới gặp, là em họ của Vương Hải Túc học nghiên cứu sinh ở đại học công nghiệp Kiến Nghiệp, trong điện thoại Tịch Nhược Lâm nói, thời gian cô qua lại với Vương Hải Túc cũng không biết hắn có cô em họ này ở Kiến Nghiệp.
Đó là một cô gái không có gì đáng chú ý, da ngăm đen, chị em con bác với Vương Hải Túc, quan hệ cũng không phải thân thiết lắm.
Cô gái cùng Tịch Nhược Lâm đi vào, tay ôm một cái cặp da mà vàng, nói với Trương Khác: - Khi anh họ tôi rời khỏi Kiến Nghiệp gửi cái cặp này ở chỗ tôi, sau khi tôi biết tin anh ấy mất tích mới mở cặp ra, không biết có nên giao nó cho cảnh sát không, trong cặp có phương thức liên hệ với anh ấy, cùng một tờ giấy bảo tôi tìm chị Tịch... Bác tôi mất sớm, trừ nhà tôi, anh tôi không còn người thân nào nữa. Cô gái nói rồi nhìn Tịch Nhược Lâm.
Trương Khác nhận lấy cái cặp, lấy tập hồ sơ dầy ra xem qua, nói với Tịch Nhược Lâm: - Vương Hải Túc còn ôm ảo tưởng về bọn chúng, có lẽ anh ta không muốn tự mình phá vỡ giấc mộng đẹp này, ít nhất anh ta muốn hưởng thụ hư vinh và thể diện của giấc mộng đó đem lại... Thầm nghĩ Vương Hải Túc sưu tầm những tài liệu này đại khái là vì mặc cả với đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết, lại nói với em họ Vương Hải Túc: - Có lẽ anh họ cô chưa xảy ra chuyện gì đâu, có điều cần cơ cấu chính quyền tham gia vào, tài liệu giao cho tôi cũng vô ích, tôi dẫn cô đi gặp một người, có lẽ có tác dụng. Bảo Phó Tuấn: - Liên hệ với văn phòng chính phủ tỉnh, nói tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với Giang Mẫn Chi.
Giang Mẫn Chi vừa tham dự một cuộc họp ở Bắc Kinh về, còn chưa tới chính phủ tỉnh, bảo y tới thẳng Tân Mai Uyển gặp mặt.
Từ khi Từ Học Bình rời Kiến Nghiệp, Trương Khác chưa tới Tân Mai Uyển lần nào, chỗ ở hiện giờ của Giang Mẫn Chi là tòa tiểu lâu trước kia Từ Học Bình ở.
Trương Khác bảo đám Phó Tuấn ngồi đợi trong xe, y và em họ Vương Hải Túc đi vào, Tiết Minh Lâu đón bọn họ ở cửa, sân và nhà không có gì thay đổi, vẫn quen thuộc như xưa, phòng khách có mấy người Giang Mẫn Chi, Giang Mi cùng một mỹ phụ trung niên rất giống Giang Mi, chắc là mẹ cô ta, nói với Giang Mẫn Chi đứng dậy từ ghế sô pha: - Tỉnh trưởng Giang, tôi có vài chuyện muốn báo cáo, có thể tìm chỗ nói chuyện không? Y hoàn toàn không có ý lập mối quan hệ tư nhân với Giang gia, theo Giang Mẫn Chi vào thư phòng trong ánh mắt tức tối do bị y ngó lơ của Giang Mi, giới thiệu em họ Vương Hải Túc cho ông ta: -... Trước khi giám đốc Vương mất tích có giao tài liệu cho Vương tiểu thư bảo quản, cô ấy thông qua lời nhắn trong cặp liên hệ với một nhân viên Cẩm Hồ tìm tới chỗ tôi, tôi thấy tài liệu này nên giao cho tỉnh tốt hơn...
Giang Mẫn Chi nhận lấy cặp, mở tài liệu ra xem, bảo với Tiết Minh Lâu mang trà nước vào: - Cậu thông báo cho phó tỉnh trưởng Lưu qua đây..
- Em thấy chưa chắc. Đổng Tương Nguyệt phản bác, chẳng thèm để ý nói thế là không nể mặt chồng trước mặt bao người: - Anh nhìn dáng vẻ lúc nó rời đi mà xem, em không tin nó không nhận ra anh cả.
Tiết Minh Lâu nhìn Đổng Giản Niên, mặc dù Trương Khác chưa từng gặp mặt ông ta, nhưng tin tức Đổng Giản Niên thay thế La Quân đã truyền khắp Kiến Nghiệp, Tiết Minh Lâu không tin Trương Khác không sưu tập tài liệu của Đổng Giản Niên, cho dù không gặp cũng phải xem qua ảnh. Trương Khác đến rồi đi chẳng hề đứng lại hàn huyền một câu, chẳng trách Đổng Nguyệt Hoa tức tối như thế, anh em bà ta quen được xung quanh xun xoe nịnh bợ rồi, đã bao giờ bị người ta lạnh nhạt thế đâu.
- Có tới Kiến Nghiệp được không còn chưa chắc mà. Đổng Giản Niên cố làm ra vẻ phóng khoáng, cứ như không để bụng chuyện Trương Khác coi ai ra gì.
Tiêu Minh Lâu cười thầm, từ lúc tới đây hắn không ngừng thu thập tư liệu về Cẩm Hồ theo lệnh Giang Mẫn Chi, biết năm 97, Lý Viễn Hồ lên thay Từ Học Bình làm tỉnh trưởng, khi ấy Cẩm Hồ còn kém xa bây giờ mà Trương Khác đã dám xung đột với Lý Viễn Hồ, nói gì tới bây giờ. Đổng Giản Niên nếu tới Kiến Nghiệp mà giữ cái tâm thái này không chừng thua thiệt lớn.
Đây là bệnh chung rồi, các quan lớn TW thường không coi người địa phương ra gì, chẳng nói ai, chính hắn lúc mới tới chẳng phải dám nhận rượu do Trương Khác rót đấy sao, nghĩ lại thật là... +++
Mai cũng vẫn chưa kết thúc
Không thể kết thúc vì đám dốt làm lịch