Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1356 : Tâm tư của Đường Thanh
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Trần Phi Dung lắc đầu: - Không, mặc dù có rất nhiều thứ không hiểu, có điều bọn họ nói rất đơn giản, nên mình vẫn hiểu đại khái. Hơn nữa nhìn mọi người hưng phấn như vậy, mình cũng cảm thấy bản thân đang tham gia vào một sự nghiệp vĩ đại cảm giác rất tốt.
Trương Khác đứng lại nhìn cô trợ lý của mình: - Mình thấy tối nay bạn không nói gì cả, có kiến nghị gì không?
Trần Phi Dung chống một ngón tay lên cằm, hơi nghiêng đầu đi, nói: - Mình thì ý kiến gì được, theo kịp suy nghĩ của mọi người đã vất vả lắm rồi. Có điều buổi chiều cùng bạn đi xung quanh, thấy mọi người rất tản mác, liệu có phải là vấn đề không?
- Ở bên thương vụ Cẩm Hồ không như thế à?
Trần Phi Dung gật đầu: - Khác nhiều lắm, ở Hong Kong lúc nào cũng bận rộn, không chỉ riêng mình, mà ai cũng thế, lúc nào cũng có điện thoại, fax, họp hành, công việc tưởng chừng không bao giờ làm hết, cảm thấy áp lực rất lớn.
- Cẩm Hồ khuếch trương quá nhanh, bận rộn là chắc chắn rồi, có điều thực ra bên Vườn Sồi này nhiệm vụ cũng rất nặng, tản mác mà bạn nói chỉ là bề ngoài thôi. Nếu như bạn tới Ái Đạt, sẽ phát hiện ra Ái Đạt khác hẳn, môi người đều biết rõ tiếp theo mình sẽ làm gì, tốt bao nhiêu thời gian, phải dùng cách gì. Trương Khác mỉm cười nói: - Nảo, để mình kiểm tra bạn nhé, nguyên nhân là vì sao?
Trần Phi Dung ngẫm nhĩ: - Có phải là vì vấn đề mức độ hoàn thiện của xí nghiệp, cùng với loại hình nghiệp vụ khác nhau?
Trương Khác vỗ tay tán thưởng: - Gần như thế, Cẩm Hồ muốn khuếch trương ở cả chuỗi sản nghiệp, chỉnh hợp tài nguyên chất lượng. cho nên rất phức tạp, yêu cầu mỗi nhân viên đều chủ động gánh vác, không ngừng tìm việc để làm. Ái Đạt là xí nghiệp truyền thống, Tô Tân Đông đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc quản lý, cho nên ai lo việc người nấy là được. Còn về Vườn Sồi, thứ đáng quý nhất là năng lực sáng tạo, minh không muốn dùng quy củ hà khắc hạn chế bọn họ. Ở Vườn Sồi, nếu đảm bảo tiến độ, bạn có thể thoải mái an bài thời gian công tác. Nếu có ý tưởng riêng của mình, có thể dùng phòng thực nghiệm, chỉ cần không vượt quá 20% thời gian công tác là được.
- Oa, thật hâm mộ, mình muốn tới Vườn Sồi làm việc, tiếc là mình không làm về nghiên cứu.
- Cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Trương Khác lắc đầu: - Ban đầu mình cũng lo chế độ này quá tự do, từng có điều tra, kết quả phát hiện mỗi nghiên cứu viên bình quân một tuần dùng hơn 60 tiếng ở phòng thực nghiệm, nên mình không lo nữa. Năm ngoái Vườn Sồi xin hơn 1000 bản quyền phát minh, một nửa là do nhân viên nghiên cứu làm ra ngoài thời gian công tác, mình còn gì không thỏa mãn?
Đỗ Phi chỉ hận tay không đủ dài đấm vào mặt Thời Học Bân một phát.
*** Thái Quân: Một cách gọi người Nhật của người TQ.
Trương Khác chột dạ muốn nhìn Đường Thanh, đáng tiếc Đường Thanh ngồi sau lưng y, mà Trương Khác không dám quay đầu lại, nhưng cơn đau nhói trên đùi nói cho y biết tâm tình của cô lúc này, Trương Khác á một tiếng, Đường Thanh tức thì rụt tay về, mọi người chẳng hiều gì nhìn y.
Đỗ Phi biết sắp có chiến tranh rồi, liền kéo mọi người đi, đợi mọi người đi cả, Trương Khác đang muốn nói chuyện thì Đường Thanh nắm tay Trần Phi Dung: - Đi, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau.
Trương Khác vội ngăn lại: - Đợi đã, mình có rất nhiều nhiều tài liệu muốn Phi Dung xem, bạn đừng cản trở công việc của Phi Dung.
Trần Phi Dung vừa bực mình vừa buồn cười: - Cả hai đừng suốt ngày lôi mình vào được không, mình phải đi tắm đây.
Trương Khác tay trái nắm tay Đường Thanh, tay phải vẫy: - Được rồi, bạn đi ngủ trước đi.
Thấy Trần Phi Dung lên lầu rồi, Trương Khác kéo Đường Thanh ngồi xuống ghế sô pha, còn y lại ngồi xuống sàn, kề sát bên chân Đường Thanh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt dài của cô, nhất thời không biết phải giải thích chuyện của Lý Hinh Dư ra sao, ngược lại cảm thấy nhìn cô vợ nhỏ của mình mãi không chán, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Đường Thanh đợi một lúc chẳng thấy Trương Khác lên tiếng, chỉ thấy y chăm chú nhìn mình, lòng dần dần mềm xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, có chút buồn bã giận dỗi: - Đôi khi mình chỉ muốn bản thân không biết gì cả, nhưng mình càng sợ mình là người cuối cùng được biết. Nghe cô ấy tự sát, mình không nghĩ ra lý do gì để không cho bạn giữ cô ấy bên cạnh. Đôi lúc mình rất hối hận vì sao mình lại đi Hong Kong, lúc đó mình biết bạn thích Hứa Tư rồi, mình muốn tránh đi thật xa, nghĩ tới Hong Kong rồi sẽ không nhớ tới bạn nữa. Tới khi đó mình đi gặp Hứa Tư, nếu chị ấy là người tốt, mình sẽ yên tâm rời khỏi bạn, không ngờ... Không ngờ cuối cùng vẫn không chạy thoát.