Quan Lộ Thương Đồ

Chương 136 : Muốn làm người xấu không?

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Lưu Phân đã nghĩ kỹ rồi, bà làm kế toán mười mấy năm, về nhà máy làm chức cũ là không vấn đề, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên thế nào cũng phải gom cho đủ tiền đảm bảo, trong những nhà quen biết Chu Phục dư giả một chút, mắt nhìn chăm chú vào ông ta, mong ông ta đồng ý.



Chu Phục đành nói:



- Nếu cho cô vay tiền thật, Trần Kỳ sẽ nghi ngờ lung tung, sau này không mời tôi tới uống rượu nữa, làm ăn lỗ vốn như thế tôi không làm. Hay là thế này, tôi đem tiền cho Trương Khác vay, rồi cô vay cậu ấy.



Trương Khác đang ăn, nghe vậy ngẩng đầu lên:



- Sao lại lôi tôi vào?



Từ mùa hè được nghe Hứa Hải Sơn nói tiền nhà ông thiếu do Trương Khác bù vào, đường đường khu trưởng khu Nam Thành cũng bị y mời tới cái quán rách này ăn cơm, mấy ngày trước còn nghe Chu Văn Bân nói đang là lái xe riêng cho chàng trai này...



Bao nhiêu việc khiến trong mắt Lưu Phân, Trương Khác mang cảm giác thần bí, thấy Chu Phục trên bàn tiệc cũng phải nhìn mặt y, Lưu Phân ít nhiều có chút đắc ý, gắp một miếng thịt cho vào bát Trương Khác:



- Dì Phân đang trông cậy vào cái gật đầu của cháu đấy.



- Dì Phân, vậy tiền lãi có tính không?



- Tính chứ, tính chứ, tôi không thể vay tiền còn chiếm luôn cả cái lợi này, nhà máy cho bao nhiêu lợi tức, trả cậu hết.



Trương Khác lại hỏi:



- Giám đốc Chu cho tôi vay tiền không lấy lãi chứ?



Chu Phục trố mắt, kẹp tóc kim cương ném xuống sông không chớp mắt, lúc này lại tính toán chút tiền nhỏ nhặt, nói:



- Tôi mặt mũi nào dám lấy lãi của cậu?



- Vậy được.



Trương Khác thản nhiên ăn cơm tiếp:



- Thế thì tôi làm, chị hứa Tư, mai chị lấy tiền giúp em nhé, giám đốc Chu, cần tôi viết giấy vay nợ ngay bây giờ không?



- Không, không cần...



Trương Khác giọng rất ôn hòa song Chu Phục cứ thấy rợn rợn người, hối hận tự nhiên lòng vòng qua Trương Khác, chẳng bằng cho Lưu Phân vay tiền luôn cho xong.



- Cần chứ, nếu không ông lại chẳng biết trả lời với vợ ra sao.



Nói xong Trương Khác nhìn Trần Phi Dung.



Trần Phi Dung không hiểu, thấy Trương Khác nhìn mình, cúi gằm mặt xuống nhìn bát cơm.



Lưu Phân thấy con gái mặt trơ trơ, không để ý tới Trương Khác, giận không biết để đâu cho hét, hơi gắt giọng:



- Đi lấy giấy bút ra đây.
Trương Khác gõ gõ đầu, lẩm bẩm:



- Nếu có phương án cấp bách, chỉ có thương nghiệp hóa...



- Vẫn khó lắm..



Hứa Hồng Bá lắc đầu:



- Cả Sa Điền như hình chữ nhật, nam bắc rộng 1000 mét, đông tây dài 2000 mét, khu vực hạch tâm tôi vẽ nằm ở góc phía đông của hình chữ nhật, cách Tiền Môn hơn 1000 mét, ở giữa là khu dân cư còn sập sệ hơn, ai chịu tới đây đầu tư hạng mục thương nghiệp.



Trương Khác hơi bất ngờ:



- Thầy Hứa có vẻ cũng rất thông thuộc thương nghiệp?



- Tôi hơn cậu mấy chục tuổi đầu đấy, không làm thì ít nhiều cũng thấy qua, khái niệm cơ bản tôi vẫn ít ít nhiều. Theo như cậu nói, nếu đợi khu phía tây phá bỏ xây lại, đợi phát triện nhất định, khu thương nghiệp trọng điểm mới dần chuyển tới đây. Nhưng đến khi đó đám thương nhân địa ốc phát hiện ra phá bỏ nơi này xây dựng lại càng kiếm lợi nhiều hơn, bọn họ đồng ý để lại không?



Trương Khác giang tay ra:



- Đó là vấn đề đau đầu của thầy, thầy lại mang ra hỏi cháu.



Hứa Hồng Bá cười:



- Cậu nói thế tôi thua rồi, bài văn đó từ cậu mà ra, tôi vỗ tay hùa theo, càng không có trách nhiệm.



Trương Khác đột nhiên quay sang Chu Phục:



- Chiều rảnh rỗi, kiếm bốn người đánh bài thôi.



- Người rảnh rỗi không thiếu, tôi đi xem nhà Trần Kỳ có bài không.



Chu Phục nói xong đi ngay.



Bấy giờ Trương Khác mới hỏi Hứa Hồng Bá:



- Bác có muốn làm người xấu một hồi không?



- Phải xem loại người xấu nào đã.



Trương Khác chỉ giới tuyến giữa khu vực Hứa Hồng Bá muốn bảo tồn và khu phía tây, đó là con đường Đường Thanh tới bày hàng, cười gian xảo:



- Dụ người vào bẫy, nếu có người ngay từ đầu tới đây đầu tư thương nghiệp địa ốc, là có thể phá được thế bế tắc.



- Người ta đi từ mép vào, ai lại tự nhiên nhảy vào giữa mở ra?



- Chưa chắc, khu gần Tiền Môn giá đất rẻ chưa tính, lại còn đông người, giao thông thuận lợi, nếu như thành phố quy hoạch trong 1,2 năm phá bỏ khu vực này, nói không chừng có người cướp trước rồi.