Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1374 : Chiếc đồng hồ của Tôn Thượng Nghĩa

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Ở Bắc Kinh chơi thêm một ngày, tới chúc tết mấy nhà, Trương Khác đưa Hứa Tư lên máy bay về Kiến Nghiệp trước, sau đó cùng Diệp Kiến Bân sang Hong Kong, tới thẳng nhà Diệp Kiến Bân, thay y phục xong đi thăm Tôn Tĩnh Hương.



Mới qua vài ngày mà Diệp Đinh Hương trông thuận mắt hơn nhiều, da dẻ hồng hồng, tóc lưa thưa, cái miệng nho nhỏ, ngón tay nho nhỏ, trông vô cùng đáng yêu, nhìn Diệp Kiến Bân bế con hết sức cẩn thận, lóng ngóng không biết lấy lòng tiểu bảo bối ra sao, Tôn Tĩnh Hương ngồi nhìn mặt tràn trề hạnh phúc của người mẹ, Trương Khác đột nhiên cảm thấy ghen tỵ, cũng muốn có con.



Ăn tối xong Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác và Diệp Kiến Bân vào thư phòng, thời gian qua Tôn Thượng Nghĩa tranh thủ năm mới bái phỏng không ít người, đã định ra vài mục tiêu thu mua, Trương Khác tới là vì danh sách này.



Hong Kong có hơn 30 ngân hàng bản địa, trừ ba ngân hàng lớn phát hành tiền, còn có không ít ngân hàng vừa và nhỏ, mấy ngân hàng Tôn Thượng Nghĩa nhìn trung đều có quy mô không lớn, rất nhiều cổ đông muốn rút lui, xem như có giá khởi điểm không tệ.



Ví dụ như Ngân hàng thương nghiệp Á Châu quy mô chừng 20 tỷ, 10 chi nhánh, có điều nghe nói cũng có mấy người khác muốn mua. Ngân hàng quốc tế Hong Kong, trong cơn bão tài chính bị người ta đua nhau rút tiền, hai năm qua kinh doanh không khởi sắc, đại cổ đông là ngân hàng Arab có ý muốn bán, nhưng ra giá cao, cho nên không ai hỏi.



Trương Khác hỏi: - Ngân hàng quốc tế Hong Kong ra giá bao nhiêu? Chúng ta còn bao nhiêu tiền có thể dùng?



*** Viết tắt là Cơ Cảng.



- Ngân hàng Arab có 55% cổ phần, đối phương ra giá 6 tỷ. Tôn Thượng Nghĩa đáp: - Tài chính của chúng ta không thành vấn đề, có 6.6 tỷ thế chấp cổ phần của Tân Quang, Thương vụ Cẩm Hồ còn 2 tỷ, chỗ tôi có chừng chừng 300 - 400 triệu, cậu có bao nhiêu thì tôi không biết.



Diệp Kiến Bân bổ xung: - Cổ đông thứ hai là Quang Đại, bọn họ không có hứng thú mua lại.




- Nam nhân ưu tú như anh làm gì dễ kiếm, đừng nói bác Tôn có chấp nhận hay không, mà ngay Tôn tiểu thư em cũng chẳng thèm để mắt ấy chứ. Trương Khác xoay người Tôn Tĩnh Mông lại mặt dày nói, lúc này mới chú ý mặt cô có mấy vết bút bi như ria mèo, thiếu chút nữa bật cười, đi vào phòng tắm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô, thuận tiện thưởng thức xuân quang mê người lấp ló sau cổ áo.



- Hiện giờ chưa cho anh nhìn bậy, mau xem cái kế hoạch này của em xem thế nào. Tôn Tĩnh Mông cầm tài liệu chặn trước mắt Trương Khác, che cặp mặt bỉ ổi của y.



- Anh vừa từ Bắc Kinh chạy sang đây, bị cha em và anh rể em kéo đi bàn việc tới giờ, mệt chết thôi, em cho anh ngủ cái đã, dậy rồi chúng ta tính tiếp. Lau mặt cho Tôn Tĩnh Mông xong, Trương Khác ném chiếc khăn sang ghế, lao đều xuống chiếc giường êm ái, kéo cái gối ụp lên đầu.



- Á! Bẩn, quần áo và giày còn chưa cởi đã nhảy lên giường của người ta rồi, mau xuống đi. Tôn Tĩnh Mông bỏ tài liệu xuống, lật người Trương Khác muốn đẩy y xuống giường, thấy y nhắm mắt, mặt mang vẻ mỏi mệt không che dấu được, lòng mềm xuống.



Tôn Tĩnh Mông xuống giường, tới bên chân Trương Khác, cởi giày cho y, rồi ôm chân y đặt nằm lại ngăn ngắn, kéo chăn đắp lên người y, cả quá trình động tác cẩn thận nhẹ nhàng, như tân nương chăm sóc chồng say rượu, chu đáo trìu mến.



Xong xuôi rồi Tôn Tĩnh Mông lại nhặt tài liệu lên, dựa vào đầu giường, lặng lẽ lật xem tài liệu.



Có lẽ gì giường thơm của mỹ nhân, cũng có lẽ vì có mỹ nhân làm bạn bên cạnh, Trương Khác ngủ rất thoải mái, tỉnh dậy mệt mỏi đã tan biến, lúc này trời đã sáng hẳn rồi.



Thấy Trương Khác tỉnh dậy tinh thần khôi phục hoàn toàn, Tôn Tĩnh Mông đuổi y xuống dưới nhà làm cơm cho mình, để tiện chăm sóc chị gái mới sinh con, cũng là tiện cho công việc, Tôn Tĩnh Mông hiện là trợ lý của Tôn Tĩnh Hương, cho nên Tôn Tĩnh Mông dọn luôn đồ vào nhà Diệp Kiến Bân, ở trong tiểu lâu độc lập sát núi. Trương Khác lục lọi trong cái tủ lạnh trống trải mới kiếm được một miếng thịt bỏ đông lạnh, ít khoai tây, cà ri, thế là nấu cơm cà ri bò.