Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1378 : Nhân vật lớn tới
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Lương Quân là do Trương Tri Phi phái tới Perth để phụ trách xây dựng hải đảo, đồng thời vì Hoành Viễn tham gia xây dựng chuối sản nghiệp quặng sắt của Cẩm Hồ. Mặc dù đường sắt, đường bộ, hải cảng chủ yếu là do xí nghiệp lớn có kinh nghiệm trong nước như Xây dựng Trung Quốc đảm nhận, nhưng từ Suối Thánh Đản tới bến tàu Hadalan vẫn có khá nhiều kiến trúc hỗ trợ đủ cho Hoành Viễn bận rộn ở Tây Úc.
- Trang thiết bị và kiến trúc chủ thể trên ba hòn đảo sẽ kết thúc vào cuối tháng, chỉnh thể sẽ xong vào chừng tháng năm tháng sáu, đại khái là trước lễ tốt nghiệp của cậu. Bữa cơm hôm qua chỉ nói chuyện gia đình, hôm nay Lương Quân mới cáo cáo công tác với Trương Khác.
- Thời gian thế là ổn, tháng sáu có lẽ đợt quặng sắt đầu tiên sẽ được khai thác, chỉ là tới khi ấy còn phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nếu thời gian mà trùng vào nhau thì đau đầu.
Nhìn thấy Trương Khác ôm đầu tựa hồ đau khổ không biết phải lựa chọn thế nào, Lương Quân không khỏi buồn cười, chỉ có đứa em họ này của hắn mới phải đau đầu so sánh chuyện thi tốt nghiệp với đại sự hàng đầu như mỏ quặng Suối Thánh Đàn thuận lợi đi vào sản xuất.
Bữa tiệc tối được tổ chức ở trong quán ăn tại lãnh sự quán Trung Quốc, nhìn thấy trong đám đông đón tiếp ngoài cổng lãnh sự quán có tổng lãnh sự Trương Thụ Hòa, tham tán kinh tế Hoàng Minh Sinh, tổng giám đốc chi nhánh Trung Dã tại Perth là Cố Chí Nghị xúm quanh một người trung niên cao gầy, biết ngay đó là người đứng đầu Trung Dã, tổng giám đốc kiêm bí thư đảng Lưu Trường Trì.
- Nghe người khác kể mà không sao hình dung được phong thái của Khác thiếu gia, hôm nay được gặp mới hiểu một số thứ đúng là không thể dùng lời diễn tả. Lưu Trường Trì nhìn thấy Trương Khác, liền chủ động xuống thềm nghênh đón.
Trương Khác đi nhanh tới vài bước, đưa tay ra bắt tay Lưu Trường Trì: - Để giám đốc Lưu phải vất vả tới Perth, thực sự khiến tôi hết sức áy náy.
- Nên mà, nên mà, hơn nữa mùa này ở Perth, không thể nói là vất vả được, ha ha ha. Từ tiếng cười của Lưu Trường Trì lộ ra tính cách hào sảng của người phương bắc.
Thức ăn toàn là sơn hào hải vị, rượu cũng toàn vang lâu năm, nhưng bất kể chủ hay khách đều không đặt tâm tư vào đó, sau một lượt chúc rượu, mọi người nói vài câu chuyện xã giao, coi như kết thúc bữa tiệc tẩy trần cho Lưu Trường Trì.
- Muốn nghỉ ngơi đầy đủ thì phải ngủ sớm chứ làm gì, ngủ sớm dậy sớm mới khỏe được. Trương Khác ôm lấy vòng eo đẫy đà mềm mại của Địch Đan Thanh, kéo vào lòng, khẽ liếm vành tai non mềm của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Khác và Địch Đan Thanh thay y phục mới từ đầu tới chân, nhìn thấy người làm đã đợi sẵn, dắt hai con ngựa cao lớn được đeo yên thắng cương đầy đủ đứng ở viện.
Trương Khác điều chỉnh mũ cưỡi ngựa màu trắng, nhìn trang phục cưỡi ngựa theo tiêu chuẩn an toàn quốc tế trên người, áo trắng, quần bó đen cùng với giày ống cao, với roi ngựa đúng chuẩn mực, cũng oai phong ra phết.
- Bây giờ mặc chuyên nghiệp thế này, nếu tý nữa cưỡi ngựa không ra sao thì bẽ mặt, thật ra em thích cưỡi một loại ngựa khác hơn. Trương Khác quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh, trang phục cưỡi ngựa nữ làm cô vốn lộng lẫy quyến rũ càng thêm vài phần hào khí, nổi bật đường cong lả lướt đáng kiêu ngạo của cô.
Địch Đan Thanh mặc kệ Trương Khác nói năng bậy bạ, đi tới nhận lấy giây cương trong tay người làm, châm trái dẫm lên bàn đạp, chân phải đạp mạnh một cái, người nhẹ nhàng như chim én, ngồi vững vàng trên yên ngựa, toàn bộ một loạt động tác khéo léo gọn gàng, con ngựa gần như không hề nhúc nhích.
Trương Khác có nghe Địch Đan Thanh kể sau khi cô tới Tây Úc mới thi thoảng cưỡi ngựa, giờ nhìn thấy cô lên ngựa dễ dàng như thế, lòng yên tâm hẳn, nhận lấy cương của con ngựa đen, chuẩn bị bắt chước cô lên ngựa.
Ai ngờ tay vừa dùng lực bám vào yên ngựa, chân phải mới đạp đất, con ngựa đen lắc người, chân phải Trương Khác không vượt qua lưng ngựa được, chỉ có cái mông lên yên, hai chân còn ở một phía, chân trái kẹt vào bàn đạp, chân phải lắc lư.
Nhìn thấy Trương Khác được hai người làm bên đẩy bên kéo mới khó khăn ngồi được lên ngựa, mũ áo xộc xệch, trán ứa mồ hôi, Địch Đan Thanh cười gập mình lên lưng ngựa, hối hận vừa rồi không mang theo máy quay.