Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1383 : Hoan nghênh tới Seoul

Ngày đăng: 00:18 22/04/20


Từ Perth không có chuyến bay trực tiếp tới Seoul, nên phải chuyển máy bay ở Sydney, khi tới sân bay Sydney ăn sáng, Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.



- Perth hiện là thời gian nghỉ mát tốt trong năm, biển xanh cát trắng, lại hoa thơm cỏ lạ nhiều như mây, cậu không làm đảo chủ vui quên đường về, định cư luôn ở đó chứ? Diệp Kiên Bân cười hả trêu.



- Perth có nhiều hoa thơm cỏ lạ đến đâu cũng sao nhiều bằng hoa cỏ nhà anh Diệp. Trương Khác gật đầu với Lý Hinh Dư và Phó Tuấn, bảo họ ăn trước, không cần đợi y.



Lúc này câu chuyện cười liên quan tới vườn cây nhà họ Diệp đã lan truyền khắp nơi, Diệp Kiến Bân chỉ biết cười khổ, sau này thanh danh của mình gắn liền với vườn cây rồi.



- Cậu hẳn đã biết biến động nhân sự của Hoa Hạ, chuyến này cậu ép nhảy ra một con hổ rồi đấy. Nghe giọng Diệp Kiến Bân chẳng có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn có chút đùa cợt.



- Tôi cũng đang đau đầu đây, khi ở Bắc Kinh sớm đã dự liệu được thế nào cũng ép cho một con hổ nhảy ra chỉ không phải chỉ là một bầy sói, chỉ là không ngờ động tác ở bên trên nhảy như thế. Trương Khác vỗ trán, biết biến động nhân sự nhanh như thế đoán chừng Cảnh Trọng Dương ở đằng sau ra sức không ít, cho dù hiện giờ thái độ của ông ta với Cẩm Hồ đã có thay đổi ít nhiều, nhưng nhân vật như ông ta, luôn mong quốc xĩ có biểu hiện xuất sắc hơn: - Sau này tới Kiến Nghiệp tôi không dám đi gặp Đinh Hòe nữa, sợ bị ông ấy chửi là đồ phá gia chi tử.



- Ha ha ha... Diệp Kiến Bân cười lớn. - Đúng là làm người ta hơi đáng lo, nhưng đi bước này, Cẩm Hồ đã thực sự ngồi lên đỉnh cao của Kim Tự Tháp rồi. Nghĩ mấy tháng sau tuyệt đại đa số mặt sau di động sản xuất trong nước đều có tiêu chí " Idea Inside", Diệp Kiến Bân không kìm được hưng phấn.



- Cây to đón gió lớn, thực ra tôi không muốn ngồi lên chiếc ghế này. Trương Khác nhìn đồng hồ trên tường nhà ăn, sắp tới 9 giờ rồi: - Còn chuyện gì khác không? Tôi sắp lên máy bay rồi.




- Đưa Xảo Trinh về phòng, hôm nay nó ngồi máy bay cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm. Khóe miệng Lý Kiện Hi giật giật mấy cái, không biết phải nói gì với con gái, quay đầu sang bảo vợ.



Nghe chồng nói thế, mẹ Lý Hinh Dư mặt ướt đẫm nước mắt lúc này mới dám đỡ con gái đứng dậy ôm vào lòng.



Trương Khác lúc này không thích hợp có hành động gì, đứng nhìn hai mẹ con Lý Hinh Dư ôm nhau khóc thút thít, tới khi Lý Kiện Hi đưa tay ra mời, khẽ gật đầu với mẹ con Lý Hinh Dư, cùng Lý Tại Thù bước lên thềm, cởi giày ra vào phòng trà.



Phòng trà rộng rãi được quét dọn sạch bong không có một hạt bụi, bên trong ngoại trừ một cái bàn trà nhỏ, một bộ dụng cụ pha trà, một cái lò nhỏ thì hoàn toàn không có thứ gì khác.



Ba người ngồi vây quanh bàn trà, Lý Tại Thù lấy nước được đun sôi rửa chén trà xinh xảo nhỏ nhắn, sau đó đổ nước trà lần thứ nhất đi, pha nước trà thứ hai, rót trà đầy bảy phần vào cốc của ba người, hơi nóng lượn lờ bay lên, hương trà thơm ngát lan tỏa khắp phòng, làm lòng người khoan khoái.



- Xuất phát từ suy nghĩ gì khiến cậu sẵn lòng nâng đỡ đối thủ trong nước có khả năng uy hiếp mình? Giọng Lý Kiện Hi với Trương Khác vẫn khô khốc như cũ, nhưng mời y ngồi uống trà cùng là một thay đổi rất lớn.



Người trước mặt không chỉ là bậc tiền bối trong nghề mà Trương Khác khâm phục lại còn là cha của cô gái y yêu, trước kia vì nhiều nguyên nhân thái độ của trước kia đôi lúc không đúng mực, lúc này Trương Khác cung kính trả lời: - Cẩm Hồ không muốn làm một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc bài ngoại, nhưng cũng hi vọng quốc gia của mình có một nhóm xí nghiệp ưu tú, để ở trên một võ dài bình đẳng, cùng cạnh tranh, cùng trưởng thành với xí nghiệp ưu tú nước ngoài, đó là điều có lợi cho người khác, có lợi với bản thân, cuối cùng đều có lợi.