Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1387 : Đừng đi

Ngày đăng: 00:18 22/04/20


Lúc Hồ Kim Tinh không cam tâm ngã xuống đất, cánh cửa bị khóa trái bên trong cũng bị người ta đá văng, Trương Khác và Phó Tuấn ngay lập tức xông vào.



- Tiểu Khác! Từ lúc Hồ Kim Tinh xuất hiện, thần kinh Trần Phi Dung căng như giây đàn, sợ hãi tuyệt vọng hòa hối hận, đến khi nhìn thấy đôi mắt đầy quan tâm lo lắng của Trương Khác, giây thần kinh mới giãn ra, cô chưa bao giờ trải qua chuyện nguy hiểm như thế, thần kinh yếu ớt không chịu nổi kích động lớn như thế, người loạng choạng cũng ngã xuống đất.



- Phi Dung. Trương Khác thấy Trần Phi Dung ngã xuống ngay trước mắt, lòng nhói đau như có thứ gì hết sức trân quý bị đánh vỡ, vừa lao tới vừa gọi tên cô, ôm lấy Trần Phi Dung vào lòng, hoảng hốt gọi: - Phó Tuấn, anh mau xem xem cô ấy làm sao rồi.



Phó Tuấn đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay bắt mạch Trần Phi dung, vén mí mắt của cô lên, trấn an: - Không sao, cô ấy chỉ bị sợ hãi quá độ ngất đi thôi, một lúc sau sẽ tỉnh lại.



Trương Khác ôm chặt Trần Phi Dung trong lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lấp lánh trên mắt, bế cô ngồi xuống ghế, âu yếm vỗ về mái tóc mượt mà, hôn lên trán cô, thì thầm: - Không sao, không sao nữa rồi... Nhìn Hồ Kim Tinh nằm cách đó mấy bước chân, nếu không đang ôm Trần Phi Dung trong lòng, nhất định y sẽ đi tới đạp cho mấy phát.



- Phi Dung không thể ở nơi này được nữa, tôi đưa cô ấy tới Ảnh Loan Viên, chuyện ở đây giao cho anh xử lý, đừng kinh động tới cảnh sát Hong Kong, Hồ Kim Tinh liên quan tới vụ án Hải Túc, trực tiếp liên hệ với Hà Kỳ Vân, công lao này tặng cho người khác không bằng tặng cho anh ta, bảo anh ta mau liên hệ với cấp trên để tới bắt người. Trương Khác nhìn Trần Phi Dung nằm thiêm thiếp trong lòng, khuôn mặt trắng nhợt chưa tan hết sợ hãi, liền nói: - Chuyện liên quan tới Phi Dung hôm nay coi như chưa xảy ra, nói với Hà Kỳ Vân, Hồ Kim Tinh là do chúng ta vô tình gặp phải bắt lấy... Căm ghét nhìn Hồ Kim Tinh nhổ phì một cái: - Hắn cũng không muốn có thêm một tội danh nữa đâu, may cho thằng khốn này rồi...



Căn dặn xong xuôi, Trương Khác bế Trần Phi Dung xuống lầu trước, lái xe tới Ảnh Loan Viên.



Cẩn thận bế Trần Phi Dung lên giường ở phòng ngủ, thấy cô vẫn mê man, Trương Khác liền giúp cô cởi giày, lấy chăn đắp lên người cô, ngồi bên giường lặng lẽ ngắm nhìn cô hồi lâu, vuốt ve gò má trơn mịn, đứng dậy rời phòng, tới gian phòng khác để ngủ.



- Đừng đi. Thực ra chưa rời chung cư Trần Phi Dung đã tỉnh lại rồi, cô vờ hôn mê là cho Trương Khác một cơ hội, không ngờ y lại làm quân tử, thấy Trương Khác đứng dậy muốn đi, đưa tay ra nắm lấy tay Trương Khác, ánh mắt đầy mong đợi.



Thấy khuôn mặt Trần Phi Dung vẫn còn hoảng loạn, Trương Khác bóp nhẹ tay cô ngồi xuống, tay phải yêu thương vuốt má cô, an ủi: - Mình sẽ ở lại đây với bạn, đợi bạn ngủ rồi mới đi.
Mái tóc dầy đen bóng buông xõa, như thác nước đổ xuống chiếc gối trắng tinh, hàng mi khẽ run rẩy, mắt khép hờ mơ màng, mũi nhỏ thở ra làn hơi nóng hổi, chiếc miệng he hé, bờ môi hồng nhuận mê người, quyến rũ tới thấu xương, cùng với gò má đỏ như máu, giống nương tử đang khao khát chờ đợi hoan ái, nào còn chút gì của băng sơn mỹ nhân.



Trông thấy ánh mắt si dại của Trương Khác, càng làm ráng hồng trên mặt cô đốt tới chiếc cổ trắng như tuyết nối lượn xuống bờ vai tạo nên một vẻ thanh nhã, nhìn qua chiếc xương quai xanh gợi tình, là chiếc áo lót trắng, nhưng lúc này bảo nó nâng niu bảo vệ gò đối tuyết trắng ngần, chẳng thà nói nó khơi lên dục vọng của người ta, tiếp tục qua khe vú làm người ta lạc lối là chiếc bụng nhỏ phằng lỳ, với chiếc rốn xinh khải ái lên xuống theo nhịp thở, lan tỏa sức mê hoặc chết người.



Mỹ nhân như ngọc, Trần Phi Dung càng là ngọc cực phẩm trong các loại ngọc.



Trương Khác, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn bay ra ngoài, muốn tiến thêm một bước khám phá cơ thể mỹ diệu ấy, nhưng thấy vẻ mặt Trần Phi Dung thẹn thùng không biết để đâu cho hết, định đưa tay ra tắt đèn, hi vọng bóng tối giảm bớt phần nào ngượng ngùng của cô.



- Đừng, đừng tắt đèn, mình muốn nhìn thấy bạn. Trần Phi Dung thình lình mở choàng mắt ra, đưa tay ra ngăn Trương Khác lại, yêu cầu lớn gan này làm đôi mắt đẹp của cô như có nước chảy ra, nhưng vẫn dũng cảm nhìn Trương Khác.



Trương Khác thầm thở dài, biết chuyện Hồ Kim Tinh vẫn để lại tác động tâm lý trong cô, nếu không Trần Phi Dung chẳng yêu cầu như thế, chỉ mong mình có thể làm vết thương của cô ấy sớm biến mất.



- Dù tắt đèn đi, bạn cũng ở trong tim mình, mình sẽ để bạn mãi mãi nhìn thấy mình. Trương Khác dùng má cọ vào má Trần Phi dung, nhẹ nhàng nói bên tai cô.



Trần Phi Dung nhìn Trương Khác thật sâu, chầm chậm khép mắt lại, hơi ngửa cổ lên chờ đợi, tức thì cảm thấy bờ môi bị bờ môi mềm mềm dán vào, nhất thời tay chân luống cuống, thoáng run lên, rồi cứng đờ, dù sao đây là nụ hôn đầu đời của cô.



Trương Khác ôn nhu để bốn cánh môi khẽ khẽ cọ sát vào nhau, mất một lúc mới hé môi để chiếc lưỡi của Trương Khác tiến vào quấy loạn, cảm giác được toàn bộ thân người của cô mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, hai tay khẽ hoạt động trên phần lưng của Trương Khác, thân thể mềm mại như không xương giống như con sâu ngọ ngoậy, tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng rên ư ư phát ra từ cổ họng.