Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1405 : Bệnh nhân Tân Vu
Ngày đăng: 00:18 22/04/20
Cả đêm bình an vô sự, khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, một trong hai người trên giường có một người tỉnh lại trước.
- Mẹ, để Xảo Trinh ngủ thêm một lúc nữa đi.. Trong lúc mơ ngủ Lý Hinh Dư thấy có người bóp mũi mình, chưa muốn dậy, trong tiềm thức vẫn cho rằng đang ngủ trong nhà tại Seoul, làm nũng muốn ngủ nướng.
Không đúng.... Hôm qua mình tới Trung Quốc, tới Kiến Nghiệp rồi cơ mà? Không chỉ tới Kiến Nghiệp mà còn tới phòng anh ấy... Lý Hinh Dư choàng tỉnh, mở to hai mắt.
Nhìn thấy đôi mắt đã khôi phục tinh thần như thường ngày, tay y còn đang bóp mũi mình, Lý Hinh Dư xấu hổ cắn môi, lắc đầu thoát khỏi hai ngón tay của y. Lý Hinh Dư muốn hỏi Trương Khác ngủ thế nào, còn cảm nữa không để di chuyển sự chú ý của y cho mình bớt xấu hổ, nhưng nhận ra mình mình đang nằm sát bên cạnh y, người còn cuộn tròn như đứa bé chui vào lòng y, Lý Hinh Dư thẹn tới mặt đỏ lựng, muốn nhích người rời khỏi cái lồng ngực ấm áp làm người ta lưu luyến, nhưng bị Trương Khác đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ, chầm chậm kéo cô vào lòng.
Qua lớp váy ngủ bằng lụa mỏng, Trương Khác cảm thụ được cơ thể Lý Hinh Dư đang khe khẽ run rẩy, bầu ngực cực lớn càng rung rinh dữ dội, từng đợt sóng xung kích tấn công Trương Khác, tựa hồ biết Lý Hinh Dư lo lắng mình làm gì, Trương Khác thầm cười khổ:" Cho dù em có lòng anh cũng chẳng có sức."
Trương Khác nhè nhẹ vuốt ve sống lưng Lý Hinh Dư, nói vào bên cái tai nhỏ nóng như phát sốt: - Cám ơn em hôm qua chăm sóc cho anh.
Không có chuyện xảy ra như trong tưởng tượng, Lý Hinh Dư trấn tĩnh lại, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng mau chóng bị sự quan tâm thay thế.
- Hình như không còn sốt nữa, bác sĩ nói chỉ cần qua đêm hạ sốt rồi, uống thêm mấy lần thuốc là không sao. Lý Hinh Dư ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nằm trong lòng Trương Khác, đưa tay sờ trán Trương Khác, giọng lộ vẻ mừng rỡ, thế nhưng nhìn khuôn mặt Trương Khác vẫn có chút tiều tụy, Lý Hinh Dư ôm lấy mặt y đau lòng nói: - Có phải gần đây làm việc vất vả quá không, nếu áp lực lớn quá phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.
Trương Khác mặt mũi nào mà nói làm việc vất vả, đêm hôm kia y công tác trên một cái giường khác quá mệt thì có, lúc này chỉ có thể thuận theo ý của Lý Hinh Dư gật đầu ứng phó, lại lo cô hỏi sâu hơn, liền di chuyển chủ đề: - Lần này tới Kiến Nghiệp là do em lựa chọn, hay do trong nhà an bài.
Tới nhà gỗ bên hồ, Trương Khác vào phòng, Hứa Tư đang ngồi trước bàn đọc tài liệu.
Thấy Trương Khác ngồi xuống phía đối diện mình, Hứa Tư gấp tài liệu lại, thuận tay đặt lên bàn, đứng dậy đi tới bên Trương Khác, quan sát mặt hắn có vẻ không khỏe lắm, lo lắng hỏi: - Người không khỏe ở đâu à?
- Mấy ngày trước em bị cảm nhẹ, bác sĩ đã tới khám, giờ gần khỏi rồi. Trương Khác kéo Hứa Tư vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô: - Chị tới Bệnh viện nhân dân tỉnh, kế hoạch mới có vấn đề gì không?
- Không có, mọi việc đều thuận lợi, chủ yếu tôi tới gặp viện trưởng Ngụy vì việc khác... Hứa Tư chỉ tài liệu trên bàn giải thích: - Quỹ đã hỗ trợ bệnh viện xây dựng một phòng thực nghiệm ngoại khoa tim não, viện trưởng Ngụy nhắc tới một bệnh nhân đặc biệt, đã trị liệu một thời gian nhưng không có hiệu quả, cần một số thiết bị để phẫu thuật mới có khả năng khỏi bệnh, cho nên ông ấy viết một báo cáo, trình bày cụ thế tình hình cụ thể của người bệnh, cùng chi phí và trang thiết bị cần thiết.
- Vị viện trưởng Ngụy đó đúng là người có y đức, làm việc cũng chu đáo. Trương Khác liếc mắt qua báo cáo đóng ngoài bằng nhựa dẻo trắng, đoán vị viện trưởng này chắc đi du học bên Tây về, người bình thường không làm báo cáo đẹp như thế.
- A.. Phải rồi, bệnh nhân này người Tân Vu, coi như là đồng hương với cậu, nói không chừng cậu quen cô bé xinh đẹp ấy. Hứa Tư trêu Trương Khác:
- Vậy chị để tài liệu ở lại đây, em rảnh sẽ xem, nếu như đúng là quen thật thì gọi là có duyên rồi. Trương Khác đưa tay sờ báo cáo: - Chiều chị đi Hong Kong rồi, giờ chúng ta cùng đi ăn cơm nhé..
Trương Khác cùng Hứa Tư rời căn nhà gỗ, đóng cửa lại, bản báo cáo làm bằng giấy A4 lặng lẽ nằm đó, không biết bao giờ mới được mở ra đọc...