Quan Lộ Thương Đồ
Chương 161 : Nhu tình và nóng bỏng
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Trương Khác ôm lấy Hứa Tư, cảm thụ sự mềm mại làm người ta điên cuồng đó, bỏ kẹp tóc của cô xuống, mái tóc dầy bóng mượt xõa tung xuống như thác đổ, khuôn mặt đỏ như say rượu càng thêm phần dịu dàng.
Hứa Tư nũng nịu nói:
- Lát nữa lại phải chải tóc.
Trương Khác dụi đầu vào cổ Hứa Tư, hít một hơi:
- Mùi trên người chị thật hơm...
Đối diện với đôi mắt đen hấp dẫn của Trương Khác, Hứa Tư người mềm ra như muốn hòa tan vào lòng y, từ từ khép mắt lại, hàng mi dài run run, lộ ra nội tâm vừa khao khát lại khẩn trương của cô:
- Cậu thật là trẻ con.
Nhìn cánh môi hồng nhuận như cánh hoa hồng trong sương sớm, với đường cong dụ hoặc cực độ, Trương Khác cầm lấy bàn tay thon thon của Hứa Tư, lấy ngón tay nhè nhẹ mơn chớn tách môi cô ra, Hứa Tư ngạc nhiên mở mắt. Trương Khác bế sốc người cô lên, Hứa Tư khẽ kêu một tiếng, chủ động nghênh đón nụ hôn của Trương Khác, Trương Khác nhấm nháp chiếc lưỡi thơm tho, Hứa Tư hưởng ứng vụng về mà nhiệt liệt...
- Thi thoảng tăng ca một đêm ở văn phòng, lý do này chắc chấp nhận được chứ?
Trương Khác thì thầm bên tai cô.
Hứa Tư ngồi trên đùi Trương Khác, cảm nhận rõ ràng phản ứng mạnh mẽ trong cơ thể của nhau, má nóng như phát sốt, đôi mắt đẹp mơ màng đang tranh đấu giữa lý trí và dụ hoặc, đúng là làm người ta do dự không thôi.
- Em không muốn đường đột giai nhân đâu đấy.
Trương Khác ngậm lấy vành tai cô, đưa lưỡi ra liếm một cái.
Hứa Tư rợn người, hiểu ra y ám thị muốn làm việc đó trong xe, má càng nóng hơn, người run lên như trong đêm mê hồn ở Tượng Sơn:
- Đi đâu đây?
Trương Khác biết Hứa Tư sợ gặp phải Đường Thanh, tuyệt đối không đồng ý tới nhà trọ của mình, dù có có can đảm tới đâu cũng không dám theo mình vào khách sạn, lấy trong túi ra một xâu chìa khóa, nói:
- Nhìn cậu không được à?
Hứa Tư nũng nịu quay mặt đi, bị Trương Khác kéo lên giường, cuống cuồng kêu:
- Không được, vất vả lắm mới dọn dẹp xong...
Vùng mình thoát khỏi lòng Trương Khác kéo y khỏi giường:
- Một lát nữa là giờ đi làm đông người rồi, cậu đi rửa mặt đi.
Trương Khác gỡ kẹp tóc của Hứa Tư, để mái tóc dài của cô chảy xuống vai, như dòng thác đen nhánh, Trương Khác ôm lấy mặt cô:
- Như vậy mới đẹp, em thích nhìn dáng vẻ dịu dàng của chị.
Hứa Tư trừng mắt lên, nhưng sóng mắt đong đưa, chẳng có chút khí thế tức giận nào.
Hứa Tư đi trước, bảo Trương Khác rửa ráy xong thì ra xe đợi mình, cô ra ngõ Đan Tỉnh mua bữa sáng. Trương Khác biết Hứa Tư tuyệt không có dũng khí cùng mình bước ra khỏi trạch viện, mỉm cười để cô đi trước.
Lúc này Trương Khác mới xem xét thật kỹ ngôi nhà này, đây là trạch viện phản ánh rõ trạng thái sinh tồn kiểu cũ, tường vây rất cao, cửa sổ nhỏ, thể hiện hết trạng thái tâm lý bất an thời đại động loạn.
Tiểu lâu hai tầng bố trí không gian kém, thiếu công trình vệ sinh, không gian thiếu ánh mặt trời, không thoáng khí. Không phù hợp với cuộc sống rộng rãi thoáng đãng hiện đại, muốn cải tạo thành ổ ái tình, phải tốn một phen tâm tư.
Trương Khác tắm rửa xong, ra xe nghe nhạc trữ tình du dương từ radio, đợi Hứa Tư mua bữa sáng về.
Thình lình nghe thấy tiếng phanh xe nhức tai truyền tới, Trương Khác ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một chiếc xe hơi gần như phóng tới với tốc độ cực hạn. Tiếng phanh xe rít lên phá tan không khí yên bình buổi sáng, mũi xe đánh vòng sượt qua thân thể của Hứa Tư, đuôi xe dừng lại trước mặt cô.
Nhìn thấy tấm thân yếu đuối của Hứa Tư ngã về phía sau, tim Trương Khác như vỡ nát, đạp tung cửa xe chạy như phát điên về phía Hứa Tư, thấy đuôi xe cách người Hứa Tư chỉ vài centimet, nước mắt rơi ra, ôm chặt lấy cô, rối rít hỏi:
- Có sao không, có sao không?