Quan Lộ Thương Đồ
Chương 167 : Hiếm khi về nhà
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Trương Khác cười tít mắt:
- Hai cô bé đúng là...
Cảm giác sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại thấy hai tiểu nha đầu đang đổi chỗ cho nhau, đại khái đây là trò chơi ưa thích của các cặp song sinh. Trương Khác bẹo má cô em Tích Dung tính cách hoạt bạt hơn, nói:
- Em là Tích Dung chứ gì, khi em cười khóe mắt sẽ cong lên trên, chị em thì không.
Tiểu nha đầu Tích Dung nhìn Trương Khác chăm chăm, hỏi rối rít:
- Thật sao? Thật sao?
Rồi không đợi trả lời vội vàng bò lên bàn soi gương.
Trương Khác nói với Phó Tuấn:
- Giám đốc Cẩm Hồ có cô con gái, tuổi chừng hai cô bé này, lần sau tới Hải Châu, không lo không tìm được bạn để chơi rồi...
Mới nói được một nửa thì bị tiểu nha đầu Tích Dung giật tóc hỏi:
- Bây giờ em cười mắt còn cong lên không?
Trương Khác bị giật tóc phát đau, không hiểu để Chỉ Đồng ở cùng hai tiểu yêu tinh lừa người làm vui này có phải là chủ ý hay không?
Lý Minh Du mỉm cười:
- Binh thường tôi dựa vào khác biệt của hai đứa nó khi cười mà nhận ra được, bị cậu nói ra, lại hỗn loạn một thời gian nữa rồi.
Phó Tuấn nhà nghèo, nhưng Tích Dung Tích Vũ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, quá nửa là công lao của Lý Minh Du.
Trương Khác vốn định tới nhà Phó Tuấn chơi một lúc thôi rồi đi, y còn có việc phải nói với chú. Không ngờ hai tiểu nha đầu lại đáng yêu như thế, ở lại nhà Phó Tuấn chơi rất lâu, cũng nói chuyện rất nhiều.
Vì muốn biết thêm chi tiết, Trương Khác hiếm có được một buổi về nhà ăn tối, làm mẹ y ngạc nhiên không thôi:
- Ồ, cậu chắc là mình không nhầm nhà chứ ạ?
Trương Khác xấu hổ lắm, bị mẹ châm chọc, chỉ còn nước yếu đuối cầu xin, chạy xuống bếp giúp mẹ rửa rau làm cơm lấy lòng.
Trương Tri Hành về nhà trước giờ cơm càng làm Lương Cách Trân ngạc nhiên không thôi:
- Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cả hai ba con về nhà ăn cơm thế.
Lương Cách Trân chống cằm suy nghĩ một lúc mới vỗ đùi reo lên:
- Hai cha con mà không về thì em quên mất hôm nay là sinh nhật của mình...
Trương Khác ngớ người, giấu tay sau lưng tính lịch âm, đúng là sinh nhật của mẹ rồi. Ngẩng đầu lên thấy cha mặt tỏ ra hổ thẹn, hiển nhiên là không ý thức được, thật nguy hiểm, quên mất sinh nhật một phụ nữ là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt giật mình chỉ thoáng qua trên mặt Trương Khác, chớp mắt cái đã làm bộ ủ rũ vì bị lật tẩy:
- Định ăn tối xong ẹ một bất ngờ, quà con và ba chuẩn bị còn ở trong phòng.
- Còn có quà cơ à?
Lương Cách Trân thực sự bất ngờ:
- Hai ba con còn nghĩ tới mua quà ẹ sao?
Trương Tri Hành theo Trương Khác vào phòng y, chột dạ hỏi:
- Con chuẩn bị quà thật à?