Quan Lộ Thương Đồ

Chương 198 : Sắp bay cao

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Diệp Kiến Bân cười không đáp, Tôn Tĩnh Mông ngả người chắn trước mặt Trương Khác:



- Sao cậu biết quán bar này liên quan tới anh ấy mà hỏi?



Trương Khác trong thời gian làm việc ở đây mặt dù không gặp Diệp Kiến Bân, nhưng cũng nhìn ra Tôn Tĩnh Hương luôn chờ đợi ai đó trong cô đơn, lúc đó y là người đồng cảm nên nhận ra.



Tôn Tĩnh Hương đưa Trương Khác một chai evian:



- Uống cái này cho dễ chịu..



Cô vén lọn tóc rũ xuống trán, nhẹ nhàng nói:



- Năm 1978 tôi chuyển trưởng, học cùng lớp với anh ấy...



Rồi, rồi, lại là một câu chuyện tình yêu xưa cũ, Trương Khác uống Chivas pha nước khoảng, cảm thấy lưỡi êm hơn nhiều, trước khi vào quán bar, y có thể đoán ra Tôn Tĩnh Hương là tình nhân bên ngoài của Diệp Kiến Bân rồi, nhưng không ngờ rằng họ còn là đôi thanh mai trúc mã, năm 1978 họ vẫn còn là học sinh tiểu học, xem ra tình yêu mù quáng của nhân loại không dễ dàng bị tuổi tác hạn chế.



Trương Khác không cần đi nghe chuyện lằng nhằng vì sao sau này Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương không tới được với nhau, cùng với chuyện sao lại kết hôn với Đinh Văn Di, hiện giờ y cũng đang đối diện với khốn cảnh tương tự.



Trương Khác xưa nay không tin câu chuyện của người khác có thể giúp được cho bản thân, nhưng Diệp Kiến Bân dốc lòng kết bạn mới dẫn y tới không gian riêng tư tuyệt đối này của bọn họ, Trương Khác không thể không nhận ân tình này.



Diệp Kiến Bân tựa hồ không nói chuyện công ty và nhà họ Diệp với Tôn Tĩnh Hương, khi giới thiệu Trương Khác cũng chỉ giới thiệu tên y, và thêm một câu giải thích "không phải bạn xấu".



Trương Khác trước đó sau này ngoài uống rượu còn lý do nào khác vào đây, Trần Ninh liệu có theo quỹ tích cuộc đời đi vào 1978 trong một buổi chiều ngái ngủ hay không, sau đó mở đôi mắt sáng sinh động hỏi một câu: " Xin hỏi.. A... Sao lại là anh?"



Con người thế nào cũng ướt chân vài lần ở cùng một dòng sông.. À, hình như câu đó không phải như thế.



Trương Khác cảm thấy tâm tư mình bắt đầu hỗn loạn, từ lúc bước vào ngõ này, trái tim vốn tưởng được tôi rèn trở nên rất cứng cỏi sau nhiều va vấp cuộc đời không ngờ lại thành yếu đuổi dễ xúc động như thủa thiếu niên, Trương Khác uống cạn:



- Anh Diệp, tối nay định uống rượu tới sáng với tôi phải không?



- Hả?



Diệp Kiến Bân bị câu nói không đầu không cuối của y làm ù ù cạc cạc.



- Vậy tôi đi trước đây.



Hắn chưa phản ứng Trương Khác lại đổi giọng:



Nhìn Trương Khác xoay người rời khỏi quán bar, Diệp Kiến Bân mới hiểu câu nói đó của Trương Khác là giúp hắn che đậy, chỉ biết lắc đầu.



- Làm gì giống trẻ con 17 tuổi chứ.



Tôn Tĩnh Mông cầm lấy túi sách trên quầy bar:



- Em đi thôi, ký túc xá sắp đóng rồi.



- Qua giờ đóng cửa lâu rồi còn gì...



Tôn Tĩnh Hương thấy em gái căn bản không nghe thấy lời mình, cũng chỉ biết gượng cười.



Diệp Kiến Bân tặc lưỡi nói với Tôn Tĩnh Hương:



- Em gái em lần này phải chịu khổ rồi.



Trương Khác vừa mở cửa xe định chui vào thì thấy Tôn Tĩnh Mông đuổi theo sau gọi:



- Thuận đường cho tôi đi nhờ một đoạn.
Phó Tuấn cười:



- Khác thiếu gia vất vả như thế, kiếm được người lái xe như tôi cũng không dễ đâu.



Lời của Phó Tuấn chẳng sai, Trương Khác vừa chui vào xe đã ngủ gà ngủ gật, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào không hay, đến khi mở mắt ra đã tới đường Trung Sơn.



Xe đi qua một sạp báo, Trương Khác xuống xe mua một tờ báo sáng, trang đầu là chính là tấm biển quảng cáo cỡ lớn kia, còn dùng tiêu đề đỏ " Tập đoàn Ái Đạt cự đầu nghành chế tạo điện gia dụng tấn công thị trường tỉnh thành", chẳng biết đám truyền thông từ điểm nào mà lại nói Ái Đạt là cự đầu nghành chế tạo điện gia dụng? Nhưng giới truyền thông thích thổi phồng, chả lẽ Ái Đạt đứng ra đính chính?



Tới Tân Mai Uyển, Từ Học Bình đang đọc báo trong thư phòng.



Từ Học Bình nhìn Trương Khác đi vào, chỉ lên ảnh chụp trên báo:



- Không giống bản thân cháu.



Hôm qua y mặc lê, khi chụp ảnh còn xoa chút phấn, Trương Khác gãi đầu:



- Đúng là không giống ạ.



- Tiểu Lý từ nhà qua đây, thấy dọc đường Trung Sơn toàn biển quảng cáo của Ái Đạt, cháu đẩy mạnh thị trưởng như vậy, sản xuất có theo kịp không?



Từ Học Bình rất ít khi quan tâm trực tiếp tới chuyện nhà máy, dù với Hải Dụ trước kia, hay Cẩm Hồ hiện nay cũng không mấy khi phát biểu ý kiến.



Thấy ông chủ động hỏi tới chuyện này, Trương Khác ngồi xuống, đem tính toán nói ra:



- Hiện giờ Ái Đạt có thể thỏa mãn được nhu cầu trong tỉnh, nên ngay từ bây giờ đã xây dựng nhà máy mới, hoặc mua nhà máy thích hợp, tranh thủ sang năm đột phá...



Sản xuất cần tiền, nhà máy mới cần tiền, quảng cáo cần tiền, đều là khoản không nhỏ, quan trọng là ca ba chuyện này cần phải tiến hành cùng lúc, nghe Trương Khác trình bày kế hoạch xong, Lý Nghĩa Giang không khỏi lo lắng hỏi:



- Cậu giải quyết vấn đề tài chính ra sao?



Từ Học Bình cười xua tay:



- Tiểu Khác không lên tiếng cầu cứu là cậu ấy tự có cách rồi...



Trước kia Cẩm Hồ tay không cùng lúc khởi động hai hạng mục lớn là nhà máy Tân Quang và quảng trường ẩm thực, từ đó đủ thấy năng lực điều tiết khống chế của Trương Khác rồi.



Hiện giờ quan trọng là thanh thế phải làm cho lớn, nếu tài chính có vấn đề, các phương diện cũng có cái cớ ủng hộ, Ái Đạt không có chút tên tuổi gia, Từ Học Bình chỉ công khai nói một câu quan tâm cũng sẽ gây ra nghi kỵ.



Trương Khác bồi tiếp Đường Thanh ăn sáng ở nhà Từ Học Bình, tiếc nuối tiễn cô theo Vãn Tình, Chỉ Đồng quay về Hải Châu, chẳng biết đêm qua Vãn Tình nói gì với cô, tâm tình của Đường Thanh có vẻ khá tốt.



Nhưng Trương khác chẳng có thời gian quan tâm tới chi tiết đó, y phải chuẩn bị cùng nhân viên của Thịnh Hâm tới Huệ Sơn làm thị trường.



Hôm qua mới là bươc đầu tiên trên con đường vạn dặm.



Lái xe tới khách sạn đám Tô Tân Đông nghỉ chân, chen chúc vào gian phòng đôi chật hẹp, Trương Khác thông báo cho Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Lỗ Khánh Sinh, Chu Nhất Bình, Lưu Minh Huy tình hình đặt hàng từ bữa tiệc hôm qua cho tới sáng nay.



Lễ giới thiệu thành công rực rõ, các nhà phân phôi đua nhau đặt hàng, chỉ trong một đêm tăng thêm 2500 vạn, đặc biệt ở trong tỉnh đã tăng lên thêm một vạn, thêm vào 500 vạn của Vĩnh Thành, tổng cộng đã có 5000 vạn tiền đặt hàng.



Mọi người đều không nhìn được từ trên giường đứng dậy vỗ tay ầm ĩ, biểu đạt hưng phấn trong lòng.



Trước đó tuy nhờ Thịnh Hâm kiến lập mạng lưới tiêu thụ ở Hoa Đông, nhưng từ 1500 vạn của Thịnh Hâm ra, toàn bộ khu Hoa Đông tổng cộng nhận được đơn đặt hàng chưa tới 500 vạn.



Đây chính là ma lực của quảng cáo, nhà tiêu thụ không bị lời hứa làm mê hoặc, bọn họ chỉ nhìn vào thực tế.



Hưng phấn qua đi, bày ra trước mắt mọi người là trọng tránh còn khó khăn hơn.