Quan Lộ Thương Đồ

Chương 212 : Một thoáng siêu hồn

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


- Chị nghĩ đi đâu rồi, sao em lại có thể không muốn giữ chị lại bên cạnh chứ?



Trương Khác quay người sang, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Tư, áp mặt vào bụng ấm áp của cô, nhẹ nhàng nói:



- Thị trường đầu đĩa rốt cuộc lớn thế nào không ai có thể tính toán hết, hiện nay ngay cả công ty TI cũng không đủ coi trọng nó, số lợi nhuận chặn lại ở công ty Hong Kong sẽ tới con số khủng khiếp, trừ chị ra, em còn có thể tin ai được nữa?



- Xin lỗi.



Hứa Tư thực sự không muốn tranh giành bất kỳ cái gì với Đường Thanh, cô cũng lo sự tồn tại của cô làm ảnh hưởng quan hệ giữa Trương Khác và Đường Học Khiêm, cho nên y vừa nhắc tới chuyện đi Hong Kong, cô liền nghĩ ngay tới chuyện này, trong lòng có chút áy náy, khẽ ôm lấy đầu Trương Khác:



- Nhưng chuyện tôi biết làm quá ít, chỉ sợ làm cậu thất vọng.



- Việc hợp tác kỹ thuật vẫn do phòng kỹ thuật chấp hành, vả lại cái gì chị cũng tinh thông thì em lấy cớ gì tới Hong Kong tìm chị?



- Ai cần cậu tìm tôi? Tôi một mình tự lo liệu được.



Hứa Tư hé miệng cười, thấy đôi tay Trương Khác từ eo mình trượt xuống, nhẹ nhàng luồn qua váy, liền giãy dụa:



- Đừng, đừng làm ở đây.



Ở Hải Châu đi đâu cũng không thích hợp, Trương Khác hiện giờ đêm phải về nhà ngủ, không thể nửa đêm bỏ lại Hứa Tư một mình trong nhà khách, y không thể nhẫn tâm làm thế với cô.



Trương Khác đứng dậy, ôm Hứa Tư vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng kiều diễm, nhấm nháp một lúc, tay chui vào trong váy, khẽ bóp bầu vú mềm của cô, thì thầm:



- Lát nữa em đưa chị tới nhà chị Vãn Tình.



- Ừ.



Hứa Tư ngồi dậy, kéo tay Trương Khác ra:



- Chị Vãn Tình biết đấy.



Dưới ánh đèn đường mờ mờ, gò má Hứa Tư đỏ như hoa đào, đó là đặc trưng thể hiện nữ nhân động tình, làm Hứa Tư càng thêm quyến rũ, Trương Khác khẽ cắn núm vú tấy lên của cô:



- Chị ấy còn gì không biết nữa.




- Chị xấu xa chỗ nào, vừa rồi em trốn vào bên trong giặt quần lót chứ gì?



Tạ Vãn Tình lật người Hứa Tư lại:



- Mạnh miệng thế thì trả quần lót lại cho chị đây.



Tay chạm vào ngực Hứa Tư, lại nói:



- Tối rồi còn mặc cái này làm gì? Ở đây không có ai đâu.



- Em tưởng ngực mình to lắm rồi, không ngờ còn nhỏ hơn chị một cỡ.



Hứa Tư vòng tay ra sau lưng, cởi áo lót ra, thò đầu nhìn qua cổ áo ngủ thùng thình của Tạ Vãn Tình:



- Đúng là to hơn em... Vừa rồi Trương Khác ở đây, chị không sợ để cậu ta hưởng lợi à?



Tạ Vãn Tình má phấn đỏ hồng, nhớ lại vừa rồi khả năng bị Trương Khác nhìn thấy hết, lòng có cảm thụ dị dạng không diễn tả ra được, cố tỏ ra bình tĩnh nói:



- Cậu ta mà dám nhìn, chị chọc mù mắt, hơn nữa em đẹp như thế, cậu ta nhìn em còn chưa đủ sao?



- Chị Vãn Tình cũng rất đẹp mà.



Hứa Tư quỳ trên ghế ngắm nhìn Tạ Vãn Tình, bỏ qua thân phận của cô, Tạ Vãn Tình tuyệt đối là một nữ nhân mỹ lệ:



- Ba Chỉ Đồng đã đi lâu như vậy rồi, chị Vãn Tình không nghĩ tới tìm một người khác à?



Tạ Vãn Tình cười gượng:



- Chị giờ thế này, ai biết đối phương tới là vì chị, hay là nhắm vào những thứ khác của chị? Rất nhiều chuyện trên đời sẽ chẳng tuân theo ý muốn của chúng ta đâu.



Hứa Tư thở dài, Tạ Vãn Tình ánh mắt buồn mang mác nói:



- Chị nhìn mình trong gương tự thương bản thân mình đã bi ai rồi, không cần em thương hại chị, chị có nhiều thư như thế, nếu còn muốn cả một người đàn ông tốt nữa là quá nhiều, ông trời sẽ không cho đâu.