Quan Lộ Thương Đồ

Chương 260 : Mắt ai bâng khuâng

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Trương Khác đi tới ban công, lục trong giỏ thu y phục, lấy một cái khăn tắm lớn, đi vào phòng ngủ, cách một lớp cửa kính mờ, bên trong hơi nước không nhiều lắm, cơ thể yểu điệu của Đường Thanh mơ hồ hiện lên...



Vì phép lịch sự, Trương Khác chưa bao giờ vào phòng ngủ của Tạ Vãn Tình, không ngờ có phòng tắm hay ho như vậy, đó đều do Cố Kiến Bình làm, để hưởng thụ cùng Đường Học Khiêm, Trương Khác mỉm cười cầm khăn tắm đi tới.



- Á, sao bạn lại vào đây?



Cách lớp kính mờ, Đường Thanh nhận ra bóng dáng Trương Khác, hai tay che lấy ngực hét ầm lên.



Cửa kính đã mờ lại còn phủ một lớp hơi nước, chỉ thấy mơ hồ thấp thoáng cơ thể thiếu nữ, chẳng có chỗ nào được rõ ràng, chỉ là hiệu ứng tâm lý càng mạnh, Trương Khác nói:



- Hét cái gì, cẩn thận không người ta coi mình là sắc lang đánh ột trận bây giờ, có cần khăn tắm nữa không?



- Bạn chính là tên sắc lang! Mau nhắm mắt lại, đưa khăn tắm đây.



Đường Thanh hung dữ dọa:



- Bạn dám nhìn trộm, mình móc mắt ra.



- Bạn có nỡ không?



- Sao không nỡ, còn đỡ để con mắt bạn nhìn cô gái khác.



Đường Thanh cười rúc rích, cô đã biết Trương Khác nhìn không rõ, kéo cửa ra một khe nhỏ, thấy Trương Khác căn bản không hề nhắm mắt, lại thét lên:



- Sao bản không nhắm mắt?



Rồi đóng sập cửa lại.



- Mình muốn xem bạn có nỡ móc mắt mình không.



Trương Khác kéo cửa ra, đưa khăn tắm vào, Đường Thanh tim giật thon thót, ép người vào sát cửa, sợ Trương Khác thò đầu vào, nhưng quên mất làm thế khiến Trương Khác càng nhìn rõ hơn, lộ ra hai bầu vú trắng hai con thỏ con, cùng núm vú hồng, làm Trương Khác thiếu chút nữa chảy máu mũi.



Đường Thanh nhận lấy khăn tắm, xoay người lại, đem hai cái mông nhỏ dán sát vào cửa kính, Trương Khác phải dùng lý trí cực mạnh mới kiềm chế được không mở toang cánh cửa kia ra, ôm tấm thân trần truồng của Đường Thanh vào lòng dày vò một phen, hít sâu một hơn, ngồi xuống bên giường Tạ Vãn Tình, thưởng thức cảnh tượng bên trong, đúng là dục hỏa thiêu đốt thực sự.



Đường Thanh bọc mình trong chiếc khăn tắm lớn đi ra, mái tóc vấn lên đầu, mấy sợi tóc dướt dính vào trán, khuôn mặt xinh xắn thuần khiết vẫn còn phơn phớt hồng sau khi tắm, như thiên sứ mới bước từ dưới hồ lên, đôi mắt trong veo không chút tì vết nào, cô nàng thấy dáng vẻ háo sắc của Trương Khác, cười trêu:
Trương Khác mua đậu hoa, quẩy, dùng túi nilong buộc chặt, thời đó túi nilong còn rất dầy, không sợ đột nhiên bị rơi.



Trần Phi Dung đi qua, tay cầm cuốn sách nhỏ, vừa đi vừa đọc, bàn tay thò ra ngoài bị gió lạnh thổi cho đỏ hồng, tay phải cầm một cái nồi nhôm nỏ.



Cô đi tới rất gần mới nhìn thấy Trương Khác, giật mình, khẽ mỉm cười, cánh môi đường nét cực đẹp cười lên chớp mắt cảm giác như băng tan xuân về, làm người ta sững sờ.



Chắc ngay Trần Phi Dung cũng không hiểu sao mình đột nhiên lại cười với Trương Khác, trong chớp mắt, nụ cười bị gió lạnh buổi sớm thổi đi hết, khuôn mặt thanh lệ khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường nhật.



Trương Khác gật đầu với cô, Trần Phi Dung cuối cùng không nghiêm mặt với y nữa, nhưng nụ cười rất khẽ, chẳng có mấy vẻ thân thiết. Cô đặt cái nồi nhôm lên quán bán đậu phụ đậu hoa, lại cầm sách lên đọc, học sinh cao trung năm thứ ba, đa phần đều vất vả như cô.



Trương Khác đặt túi nilong lên ghế sau, chui vào xe, xoay vô lăng chầm chậm đi ra khỏi ngõ Đan Tỉnh đông đúc, do người đi đường rất nhiều, nên chẳng thể phân tâm nhìn thêm Trần Phi Dung cái nào.



Trần Phi Dung lần đầu tiên thấy Trương Khác sáng sớm lái xe tới đây mua đậu phụ, đợi y vào xe rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.



- Vẫn thế hả?



Chủ quán hỏi Trần Phi Dung:



- Sao hôm nay không phải mẹ cháu tới?



- Nhà máy mấy ngày qua bận kiểm kê, mẹ cháu hôm qua nửa đêm mới về, sáng không dậy nổi.



Trần Phi Dung nhìn thấy chiếc xe lưu động của chủ quán khác trước, hỏi:



- Sao xe lại in "bữa sáng Lợi Dân"? Bên trên túi ni long cũng có?



- Mấy ngày nữa cháu không phải đi xa mua đồ ăn sáng như thế nưa rồi, trước cửa ngõ nhà cháu sẽ có một xe "bữa sáng Lợi Dân"



Chủ quán cười ha hả:



- Đó là chú ý của chàng trai trẻ vừa rồi đấy, ban đầu chú còn lo đám dân phòng thu phí nọ phí kia, chàng trai đó nhiệt tình đi hỏi hộ, nói chỉ cần "ăn sáng Lợi Dân" dùng công nhân thôi việc sẽ miễn toàn bộ lệ phí... Cháu nói xem ngoại trừ công nhân mất việc có ai muốn nửa đêm dậy làm đồ ăn sáng.. Ài, đúng là chàng trai rất khá, hiếm khi cậu ta mới qua đây một lần mua đồ ăn sáng, chú không muốn lấy tiền. Cậu ta nói: Các bác thức khuya dậy sớm vất vả, sao dám lấy không. Cô gái xinh đẹp như cháu sau này phải tìm chàng trai nhiệt tình tốt bụng như vậy mới được.



Trần Phi Dung mặt hơi nóng, không đáp lời, cất cuốn sách nhỏ tiếng Anh vào túi, cầm chiếc nồi nhôm lên, quay lại thấy xe của Trương Khác vừa mới rời khỏi ngõ, ánh mắt có chút bâng khuâng...