Quan Lộ Thương Đồ

Chương 262 : Hỗn Loạn Và Sục Sôi

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Ăn sáng xong, tới giờ hẹn, Mã Hải Long lái xe tới đưa Đường Thanh và Trương Khác tới trường, đến cổng trường bắt gặp Lý Chi Phương đạp xe đạp đi vào, tiểu loli Chu Tiểu Lộ ngồi đằng sau, nhìn thấy Đường Thanh từ xe ra, hưng phấn vẫy tay gọi.



Lý Chi Phương điều về Nhất Trung, Chu Tiểu Lộ tất nhiên theo mẹ điều tới sơ trung của Nhất Trung học.



Trương Khác thầm nghĩ: Quỹ tích nhân sinh tiến triển thế này, chắc Đỗ Phi không còn cơ hội cùng Chu Tiểu Lộ, mình còn cơ hội để được biết cô gái chỉ quen một đêm đó không?



Mặc dù Lý Chi Phương đã ngầm chấp nhận hành vi trốn học của mình, nhưng không để cô ta thấy thì vẫn tốt hơn, Trương Khác cuộn mình lại trong xe, cũng không vẫy tay tạm biệt Đường Thanh.



Sau khi đưa Đường Thanh tới trường là đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, xe bắt đầu nhích lên như ốc sên, Trương Khác ngồi trong xe lấy di động ra an bài lịch trình trong ngày của mình.



Giống dự đoán trước đó, danh hiệu Tiêu Vương giống như phủ lên trên đầu điện tử Ái Đạt vầng hào quang thần thánh.



Khi giới truyền thông ùn ùn kéo tới, Trương Tri Phi mới hiểu ra vì sao Trương Khác không tiếc tiền trang hoàng lại công ty. Cổng chính cao lớn, đường rải nhựa phẳng lỳ, nhà xưởng vôi ve sáng rực, thêm vào tòa nhà nghiên cứu khoa học kỹ thuật ới hoàn thành trước tháng mười một, khu nhà xưởng mở rộng phía nam, nhà ăn mới xây chưa đi vào xử dụng và khu lầu tổng hợp, khiến đây trở thành xí nghiệp lớn có quy mô hoành tráng.



Mặc dù nhà xưởng lớn mới xây bên trong còn chưa kịp lắp dây chuyển sản xuất, nhà nghiên cứu còn chưa có thiết bị máy móc gì, ngay cả đường dây điện thoại riêng cũng chưa có, nhưng không trở ngại nó cấp cho các phòng viên một ấn tượng hào nhoàng.



Vì để ứng phó với giới truyền thông tốt hơn, Trương Khác thành lập phòng quan hệ cộng đồng, lúc này đám Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Chu Du đều có quá nhiều việc quấn lấy, Tương Vi là nhân tuyển thích hợp duy nhất.



Mặc dù giới truyền thông thập niên 90 đa phần thích đưa tin tốt không đưa tin xấu, nhưng Ái Đạt là xí nghiệp dân doanh, không được hưởng thủ đặc quyền bảo hộ báo chí chỉ đơn vị nhà nước mới có, không bài trừ có tờ báo tới Hải Châu để bới móc tin không hay.



Thái độ của thành phố rất rõ ràng, đối với xí nghiệp minh tinh được giới truyền thông toàn quốc chú ý, phải hỗ trợ với khả năng lớn nhất.




Đối với các nhà phân phối mà nói, còn chuyện gì thống khổ hơn thế được nữa.



Điện tử Ái Đạt để cho các nhà phân phối không gian lợi nhuận từ 200 - 400 đồng mỗi một chiếc đầu đĩa.



Trương Khác và Chu Du trước khi tới Bắc Kinh không hề liên hệ trước với các nhà phân phối, nhưng khẩn cấp chuẩn bị cho Bắc Kinh 1000 máy, sau khi đoạt được Tiêu Vương, 1000 máy bán hết bay trong 5 ngày.



Lưu Minh Huy đang khai thác thị trường Quảng Châu, phối hợp với bài báo kiểu máy bay oanh tạc về Tiêu Vương, làm lượng tiêu thụ ở Quảng Châu đuổi kịp Bắc Kinh, hàng chuẩn bị trước được tiêu thụ hết, Lưu Minh Huy đành ngừng tuyên truyền về Hải Châu trước dự kiến, kế hoạch 300 vạn, chỉ dùng hết một phần ba.



Lịch sử đã phát sinh thay đổi, Trung Sơn Ái Đa tới hạ tuần tháng 11 còn chưa có hành động gì, hẳn bọn họ cũng biết, trước cơn bão Tiêu Vương càn quét, thế công thị trường sắc bén đến đâu cũng không thu được hiểu quả, chẳng bằng đợi Ái Đạt nghỉ lấy hơi hãy xuất kích.



Ở Hải Châu, Ái Đạt gần như không có sự đầu tư quảng cáo nào, nhưng sau khi tin tức Tiêu Vương phát ra, lượng tiêu thụ mỗi ngày đạt tới 50 chiếc, đó còn do Trương Khác giới hạn lượng cung cấp, kết quả càng giới hạn, nhu cầu thị trường càng cấp bách, có người tới thẳng nhà máy đòi mua máy.



Do Trương Khác yêu cầu phòng thị trường chọn nhà phân phối lấy tiền mặt đặt hàng, nên rất nhiều nhà phân phối dù muốn thử bán sản phẩm của Ái Đạt cũng không mạo hiểm mua quá nhiều, đa số lấy chừng 20 -30 chiếc, lượng hàng thấp như thế, thậm chí không chịu nổi đợt tấn công đầu tiên của cơn bão truyền thông.



Đối diện nhu cầu thị trường mạnh mẽ nhưng không có hàng cung cấp, trơ mắt nhìn lợi nhuận có thể lấy được dễ như trở bàn tay quanh quẩn bên ngoài ví, các nhà phân phối sao chẳng thống khổ.



***



Thực ra đây chỉ là đoạn bố cục chuẩn bị cho trận đánh lớn về sau.