Quan Lộ Thương Đồ

Chương 289 : Giọng Ca Giang Đại Nhi

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Trương Khác hơi ngán Tôn Tĩnh Mông, nhưng không có nghĩa là y không có cách ứng phó:



- Sao hôm nay cô rảnh rỗi tới đây làm phục vụ, nơi này hôm nay rõ ràng đông khách hơn nhiều.



- Có một sinh viên phục vụ trong nhà có việc về sớm, còn lại vài ngày nữa là nghỉ rồi, không cần tìm người nữa, nên tôi tới giúp chị tôi.



Trương Khác khen khéo léo làm Tôn Tĩnh Mông rất thích, nhìn Hứa Tư với chút địch ý hỏi:



- Cô ấy là...?



Trương Khác chủ động giới thiệu cho Hứa Tư:



- Cô ấy là em gái chị Tôn, chị có mang danh thiếp không?



Hứa Tư không biết vì sao phải đưa danh thiếp cho cô phục vụ xinh đẹp có thái độ hung dữ này, thấy Trương Khác nháy mắt người gian, liền lấy danh thiếp trong túi sách ra đưa cho Tôn Tĩnh Mông.



Tôn Tĩnh Mông nghi hoặc nhận lấy xem, giám đốc Cty Hữu hạn Việt Tú - Hong Kong, một công ty chưa hề nghe qua, cô ta có quan hệ gì với Trương Khác?



Nhìn kỹ lại Hứa Tư, thấy da cô trắng như tuyết, vóc dáng thanh thoát ưu nhã, dung mạo kiều diễm hiền dịu nhu mì, đầy phong tình quyến rũ khôn tả, làm Tôn Tĩnh Mông không thấy chút ưu thế tâm lý nào.



Hiển nhiên Tôn Tĩnh Hương từ chỗ Diệp Kiến Bân biết rất nhiều chuyện của hai người họ, song cô chỉ cười lau quầy bar, không kể cho em gái.



Tôn Tĩnh Mông thấy Hứa Tư, tự tin chắc chắn bị đả kích, không bám lấy mình nữa, Trương Khác nới với Hứa Tư:



- Ông ngoại chị Tôn là ngài Cát Cảnh Thành, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Gia Tín - Hong Kong.



- Tĩnh Mông nói đúng rồi, cậu đã bỏ công nghe ngóng nhà chúng tôi, Kiến Bân không bao giờ nhiều chuyện như thế.



Tôn Tĩnh Hương nói, không mang ý trách móc nào.



Tôn Tĩnh Hương lúc nào cũng hiền dịu làm người ta cảm giác êm đềm như về nhà, chính thế nên trước kia Trương Khác dù nghỉ làm ở đây nhưng vẫn thường xuyên qua nơi này, nghĩ vậy Trương Khác lại nhớ tới Tạ Vãn Tình...



Trương Khác nâng cốc rượu lên mời:



- Không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội chứ, tôi sẽ gặp mặt bác Tôn, Ái Đạt muốn rút ngắn thời gian lên thị trường chứng khoán Hong Kong, chắc chắn phải tìm một Cty Hong Kong hợp tác.



- Trong nhà họ Cát thì công ty là thế giới của nam nhân, cả mẹ tội cũng không vào Gia Tính, tôi và Tĩnh Mông càng không bao giờ hỏi tới, nhưng sắp sinh nhật Tĩnh Mông rồi, nếu cậu tham gia, sẽ có cơ hội nói chuyện với ba tôi.



- Chị Tôn mời tôi...



Tôn Tĩnh Hương lắc đầu cười nhẹ:



- Tôi sao có tư cách mời thay Tĩnh Mông.



Trương Khác chỉ cười không nói, lúc này đám Lệnh Tiểu Yến ở đằng sau gọi, liền bảo Tôn Tĩnh Hương:



- Tôi và chị Hứa Tư qua bên kia trước.



Trương Khác và Hứa Tư cầm ly rượu trở về, thấy trên bàn đã mở một chai Dụ Can Hồng năm 82, một bát pha lê lớn đựng đá ở giữa, Trương Khác gắp thêm đá cho vào ly rượu.



- Mọi người uống rượu gì đấy?



Lệnh Tiểu Yến tò mò nhìn sắc rượu hổ phách sóng sánh trong ly của Trương Khác và Hứa Tư, có vẻ là thứ đắt tiền, nghi ngờ hỏi:



- Nơi này không bán rượu giả đấy chứ?



- Rượu bạn tôi gửi ở đây, anh ta không tới cho nên tôi uống trộm một chút, mọi người đang chuẩn bị chơi trò gì đấy?



Trong quán bar luôn phải chơi trò gì đó lấy hứng, Lệnh Tiểu Yến nói bọn họ chơi trò nói thật, đang Trương Khác và Hứa Tư tới, đám Lệnh Tiểu Yến đã lên năm thứ ba, nữ sinh tuổi này rất đáng sợ, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng, nếu bị bọn họ dồn vào cảnh xấu hổ thì mất mặt, Trương Khác vội nói:



- Mọi người không nghĩ tới việc để chị Đại Nhi lên sân khẩu hát à? Còn nữa, trò hấp tinh đại pháp mọi người đã chơi chưa?



- Hấp tinh đại pháp là sao?



Lệnh Tiểu Yến là cô gái lớn gan và hoạt bát nhất trong đây, luôn cầm đầu thử trò mới lạ:




Giang Đại Nhi lần này kìm không nổi cười phun hết rượu lên ngực Trương Khác, làm y trố mắt, Tôn Tĩnh Mông cười nhạo:



- Rao gió gặt bão chưa?



Giang Đại Nhi cuống lên lấy khăn giấy từ Tôn Tĩnh Hương lau rượu cho Trương Khác.



Trương Khác giơ hai tay đầu hàng, cười méo xẹo:



- Xem ra nói xấu trước mặt cũng bị báo ứng, anh Diệp, vừa rồi chị Tôn đã đồng ý để Đại Nhi hát ở quán ba, xem tình hình, 1978 sẽ có nửa năm không yên tĩnh rồi.



Diệp Kiến Bân nhìn Tôn Tĩnh Hương thấy cô khẽ gật đầu, nói:



- Tôi rất kỳ vọng thấy Đại Nhi thành ca hậu đấy, ngoài ra không có kế hoạch xa hơn à?



Trương Khác lắc đầu:



- Tôi đâu phải là nhà quản lý chuyên nghiệp, trong tay cũng không có đội ngũ chuyên môn, làm sao vạch kế hoạch xa hơn cho cô ấy.



- Quang cáo Phi Hồng cũng không được, tên béo Phi Hồng xuất thân nửa vời, nhiều thứ làm nửa ông nửa thằng chả ra sao cả.



Diệp Kiến Bân hỏi Tôn Tĩnh Hương:



- Tiểu Tĩnh, em chẳng học chế tác âm nhạc còn gì, nếu giao Đại Nhi cho em đào tạo, cần bao lâu để cô ấy nổi bật lên được?



Trương Khác ngạc nhiên thốt lên:



- Thì ra chị Tôn là dân chuyên nghiệp.. Tôi bảo mà, sao âm hưởng trong quán bar lại lại thiết kế tốt như thế.



Tôn Tĩnh Hường cười hiền dịu:



- Không phải đâu, trước kia tôi từng làm việc về phương diện này, còn xa lắm mới nói được được gọi là chuyên nghiệp...



Diệp Kiến Bân nhìn Tôn Tĩnh Hương đầy tình cảm:



- Nếu chẳng phải nhà họ Cát có quá nhiều quy củ thì hiện giờ chị Tôn cậu đã là một một đại minh tinh rồi, Tiểu Tĩnh em thể hiện một chút cho Trương Khác mở rộng tầm mắt đi.



- Đại Nhi ở đây, em không bêu xấu đâu.



Tôn Tình Hương lắc đầu, giọng mang nỗi buồn mang mác:



- Trong nhà họ Cát, phụ nữ xuất đầu lộ diện trước đám đông là tội cực lớn.



- Đã là xã hội nào rồi mà còn cái quy củ phong kiến như thế.



Tôn Tĩnh Mông phẫn nộ nói:



- Cái xã hội này chỗ để nữ nhân có thể cạnh tranh với nam nhân vốn đã ít rồi, giới biểu diễn chẳng lẽ dơ bẩn? Tôi thấy cái dơ bẩn là tâm tư đám đàn ông các anh ấy.



Trương Khác lè lưỡi, Tôn Tĩnh Mông vơ đũa cả nắm làm y không dám tiếp lời, tránh rước họa vào thân. Còn nhớ Đại Nhi nói Tôn Tĩnh Mông múa dân tộc cực đẹp, có tài năng ấy lại phải học biên đạo múa, chắc áp lực gia tộc khiến cô nhượng bộ.



Bị áp bức ắt có phản kháng, chẳng trách Tôn Tĩnh Mông sở hữu vẻ đẹp tự nhiên như vậy lại cố tình trang điểm thật dữ dằn, nói không chừng là cố ý làm thế cho người nhà xem.



Diệp Kiến Bân cười hăng hắc, cũng không tiếp lời Tôn Tĩnh Mông.



Tôn Tĩnh Mông không biết thân phần Trương Khác, nhưng qua tiếp xúc trước kia, biết y là hạng rất sõ đời, nói thẳng luôn:



- Giọng Đại Nhi rất hay, nhưng muốn thành ca hội không dễ đâu, trong quá trình đó sẽ có không ít nam nhân có mưu đồ xấu với cô ấy.



Trương Khác chột dạ quay đầu đi, mặc dù y chẳng có tâm tư méo mó gì với Giang Đại Nhi, nhưng ánh mắt của Tôn Tĩnh Mông cứ như y không có ý đồ xấu với Giang Đại Nhi là điều không bình thường.



Như chạm phải tâm sự, Tôn Tĩnh Mông càng nói càng kích động:



- Chị, vì sao nữ nhân nhất định phải cần tới nam nhân, chẳng lẽ không cần đám nam nhân thối đó thì Đại Nhi không thể thành ca hậu? Sao chị không thử xem sao, sao chị cứ suốt ngày rúc trong cái xó này, chị không điên nhưng em thì sắp điên rồi.