Quan Lộ Thương Đồ

Chương 3 : Vận mệnh nghịch chuyển

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Miệng tanh tanh, Trương Khác đưa tay quệt qua, trăng trắng, là óc sao? Bụng lộn tùng phèo, y không kịp quay đầu đi, thứ trong bụng nôn ra, bắn lên người cô bé.



Trương Khác còn nhớ rõ khi mình tai nạn xe, chỉ thấy người bị hất tung lên không trung, chẳng kịp cảm thấy sợ. Giờ nhìn khung cảnh máu me đó mới cảm thụ được sự sợ hãi và yếu ớt của con người, y ôm cô bé ngồi dưới đất như mất hồn.



Sau tai nạn, đám đông như nước từ trong bọt biển vắt ra, thoáng cái vây kín đường.



Một cỗ xe hơi màu đen táp vào lề, trong xe có hai người trung niên la hét, đầu óc Trương Khác lúc tỉnh táo, lúc lại hồ đồ, nghe không được rõ. Nhìn thấy một người trung niên đi tới đỡ thiếu phụ co quắp trên mặt đất, một người trung niên tới đón cô bé, Trương Khác đưa nó tới, miệng lẩm bẩm:



- Không biết có xô phải không, không biết cô xô phải không..



- Cô bé không sao, chàng trai này rất giỏi, nếu không phải cậu ấy lao tới cứu cô bé, nhìn xem, vệt xe sâu thế kia...



Bên cạnh có người nói:



- Chàng trai này thiếu chút nữa bị xô phải, tôi đứng cách đây mười mét, chân vẫn còn run, chỉ có cậu ấy dám cứu cô bé.



Tiếp đó xe cấp cứu tới, tiếng còi làm đầu óc hỗn loạn của Trương Khác tỉnh táo được một chút.



Trương Khác không dám đi xem người bị xe xô phải, đổi lại là bất kỳ ai cũng không dám chịu sự kích thích đó nữa, y lấy tay lau mặt, máu khô rồi, chỉ thoáng chốc đã đông thành vệt. Tay chân mềm nhũn, y gắng gượng đứng dậy, ngây ngây dại dại đi ra khỏi đám đông, một y tá chạy tới đỡ y:



- Cậu không được tùy tiện đi lại.



- Xe không xô phải tôi, máu là do bọn họ bắn vào..



Y tá không kịp nghĩ nhiều chạy ngược lại,trong lúc bận rộn cũng không nhớ tới việc giữ lại cách liên lạc với Trương Khác.
Ảnh hưởng vụ tai nạn đem lại vì thế giảm không ít, Trương Khác đói meo, chẳng còn sức lực suy nghĩ chuyện phức tạp, trong bếp chẳng có thứ gì ăn sẵn được, y liền đun nước sôi nấu mỳ.



Trương Khác lấy bát múc mỳ ra, quay về ghế sa *** ở phòng khách chuẩn bị ăn thì cha mẹ từ ngoài đẩy cửa đi vào.



Lương Cách Trân thấy con trai ôm bát mỳ thì quên hết khổ nảo bên ngoài, vui mừng hỏi:



- Đỡ sốt chưa.



Đối diện với cha mẹ trẻ hơn mười mấy tuổi, trong lòng Trương Khác có chút thiếu tự nhiên, vừa ngấu nghiến nuốt mỳ, vừa hàm hồ đáp:



- Đỡ rồi ạ... Con đói.



- Biết đói là tốt.



Trương Tri Hành nói một tiếng, ném cặp hồ sơ lên ghế, nặng nề ngồi xuống dựa sâu vào trong ghế sô pha, gần như có thể nhìn thấy trong mắt ông đầy tuyệt vọng.



- Chuyện bác Đường sao rồi hả ba?



Trương Khác cẩn thận thăm dò:



- Ừm..



Trương Tri Hành chỉ đáp một tiếng như thế, đầu cũng chẳng quay lại.