Quan Lộ Thương Đồ

Chương 313 : Nữ Nhân Là Mầm Họa

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Có điều Tôn Thượng Nghĩa và Cát Minh Đức lại dự đoán đầu đĩa VCD còn tuổi thọ chừng 10 năm nữa, vô hình trung làm tăng giá trị thương hiệu trong quá trình đàm phán, đặc biệt bọn họ không biết được cơn bão tài chính Châu Á phá hoại kinh tế các nước Đông Nam Á dữ dội tới mức làm thị trường Đông Nam Á trước năm 2000 vô cùng ảm đạm.



Cuối cùng Việt Tú HK lấy được 25% cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, Cát gia không muốn từ bỏ địa vị đệ nhất cổ đông, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức phải bỏ thêm 1000 vạn tiền mặt cá nhân của bọn họ, giữ cổ phần ở mức 32%.



Thực nghiệp Gia Tín tức thì có 5000 vạn tiền mặt, nhưng về con đường phát triển tương lai, hai bên có chỗ bất đồng.



Hai người Tôn Cát cho rằng mô hình của Ái Đạt ở trong nước vô cùng thành công, có thể phục chế ở Đông Nam Á, mau chóng chiếm lính thị trường.



Nhưng Trương Khác biết cơn bão tài chính Châu Á sắp tới, tăng cường đầu tư vào ĐNÁ bây giờ tới lúc đó chẳng phải khóc không ra nước mắt, nên yêu cầu giảm đầu tư nhà máy, chỉ cần dùng hai nhà máy sẵn có ở Philipin và Việt Nam sản xuất đầu đĩa, việc khai phát thị trường giao cho đại lý đương địa làm.



Ngoài ra Trương Khác còn hi vọng lợi dụng thực nghiệp Gia Tín phá hỏng liên doanh giữa Hương Tuyết Hải và SamSung, dù thực lực của thực nghiệp Gia Tín kém hơn SamSung rất nhiều, nhưng có bối cảnh tập đoàn Gia Tín đằng sau, có thể ngăn cản chuyện liên doanh là tốt nhất, không thì ít nhất cũng phải khiến SamSung đưa ra điều kiện có lợi hơn cho Hương Tuyết Hải.



Lúc này là thời kỳ mẫn cảm Hong Kong sắp trở về, xí nghiệp Hong Kong về nước đầu tư có rất nhiều chính sách ưu đãi, ưu tiên cao hơn hẳn Nhật Hàn, hơn nữa hai người Tôn Cát cũng nhận thức được hiện giờ trong nước là thị trường mới nổi quan trọng nhất thế giới, chiến lược trọng tâm đặt ở trong nước là không sai.



Chỉ đáng tiếc không thể phục chế mô hình làm người ta nhiệt huyết sôi trào của Ái Đạt ở Đông Nam Á.



Cuối cùng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức chấp nhận phương án trung gian của Trương Khác, đem chiến lược trọng điểm đặt ở trong nước.



Hứa Tư, Tô Tân Đông đại biểu Việt Tú HK và Ái Đạt ký hiệp nghị khung, chuyện cụ thể do Đào Hành Kiện phụ trách liên lạc, khi thực sự hợp tác, Đào Hành Kiện sẽ đại biểu Cty Việt Tú HK vào thực nghiệp Gia Tín.



Chiều ngày mùng 8 tết Trương Khác ngồi máy bay về nội địa, tàu thủy của đội cắm trại trường Nhất Trung đã ngược dòng tới tỉnh thành, Trương Khác lên tàu thủy trước khi nó nhổ neo rời tỉnh thành.



Chu Du cũng theo Trương Khác quay về nội địa, thấy hiện tại cũng không có chuyện gì cấp bách cần giải quyết, Trương Khác bảo hắn thả lòng một chút, hắn không từ chối, cùng Phó Tuấn theo Trương Khác lên thuyền.



Hoạt động cắm trại do Ái Đạt tài trợ, Chu Du lên thuyền được hoan nghênh nhiệt liệt.



Ngược lại Trương Khác lên thuyền giữa đường làm người khác thắc mắc, may là Trương Khác xưa nay luôn xuất quỷ nhập thần, hưởng thụ ưu đãi người thường không có, nên mọi người mau chóng không chú ý tới y nữa.



Cắm trại cuối cùng tổ chức được 320 học sinh, do 26 giáo viên dẫn dắt, ĐTH Hải Châu phái hẳn một tổ chuyên đề đi theo phỏng vấn toàn bộ hành trình.



Trương Khác chưa bao giờ đi đường thủy từ tình thành lên thượng du, y chẳng cái hứng thú tao nhã đó, cho nên chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến khung cảnh hoang hoang sơ hai bên đường, nhưng ngày thứ hai sau khi rời khỏi tỉnh thành, tiến vào thượng du của lưu vực Tiểu Giang, gần như không nhìn thấy được một khu rừng hoàn chỉnh.



Ngày 11 tháng Giêng, ngày cuối cùng tháng hai âm lịch, tàu thủy dừng ở lâm trường Hồng Trí, lâm trường quốc hữu lớn nhất ở thượng du Tiểu Giang.



Sườn dốc trong lâm trường dùng từng cây gỗ đường kính 20 - 30 cm, trải thành con đường dài tới mấy km, tiện cho việc vận chuyển gỗ, trong lâm trường đang điên cuồng chặt phá cây cối, hai bên bờ sông đều đã bị chặt trơi trụi không còn lại chút gì.



Năm 1998, trung hạ du Trường Giang mưa to liên tiếp, nước dâng cao, diễn biến thành trận hồng thủy 50 năm có một, lan tới lưu vực Tiểu Giang.



Tổn thất kinh tế, nhân số thương vong ra sao Trương Khác không nhớ, ký ức sâu nhất là đê Tiểu Giang ở địa phận Tân Vu bị vỡ, cuốn hết hơn 100 bộ đội, hơn 300 người dân, vậy mà báo chí trong nước khi đó nói là không có thương vong, sau này chuyện mới bị truyền thông Hong Kong vạch trần.



Trận đại hồng thủy năm 98 có thiên tai cũng có nhân họa, mấy chỗ đê vỡ trong lưu vực Tiểu Giang sau này điều tra gần như đều là công trình rỗng ruột, mực lũ trong lưu vực Tiểu Giang chỉ đạt mức lũ lịch sử 20 năm, vậy mà mức độ phá hoại của nó đạt tới mức lũ lịch sử 100 năm, nguyên nhân liên quan mật thiệt với việc diện tích rừng ở thượng du Tiểu Giang thu hẹp nghiêm trọng, khiên cho năng lực tích trữ nước lũ giảm mạnh, gây ra thảm họa.



Tham quan lâm trường, nhìn lãnh đạo lâm trường hào hứng giới thiệu thành tích chặt cây mấy năm qua của lâm trường, Trương Khác thấy ớn lạnh, vì mục tiêu "làm giàu" chính phủ địa phương thường bỏ mặc, thậm chí khuyến khích người dân khai thác tự nhiên theo kiểu tàn phá, các khu rừng thành vật hi sinh cho hành vi "kinh tế ngắn hạn " này.



Sau trận đại hồng thủy năm 98, nhà nước phải công nhận việc chặt phá rừng bữa bãi góp phần gây nên tai họa này.




Trương Khác kệ cho Chu Du kinh ngạc, nói:



- Chúng ta ở lại đi, không theo họ về Hải Châu nữa.



- Hả!



Chu Du lại ngớ ra lần nữa, hắn muốn nói hiện giờ hắn là người của Ái Đạt, có muốn làm rừng vườn nhất thể hóa thật cùng phải phái người của Cẩm Hồ đến, chẳng biết Trương Khác có ý nghĩ kỳ khôi gì mà lại sốt ruột ở lại như thế.



Trương Khác lên tàu thủy tìm Đường Thanh, Lý Chi Phương nói y sẽ ở lại.



Đường Thanh không vui hỏi:



- Vì sao muốn ở lại?



Người khác có mặt, tạm thời không giải thích rõ được, Trương Khác đành nói:



- Hay là bạn cũng ở lại?



Đường Thanh muốn ở cùng với Trương Khác lắm, nhưng cô là thành viên hội học sinh, lại là một trong số người tổ chức cắm trại, không thể bỏ ngang được. Mấy ngày nữa là đi học rồi, Đường Thanh biết Trương Khác ở lại quá nửa là chuyện công ty, lắc đầu căn dặn:



- Mình về Hải Châu trước vậy, bạn cẩn thận, trời lành đừng ăn mặc phong phanh, kẻo bị cảm.



Trương Khác cảm động muốn ôm Đường Thanh một cái, có điều cô xấu hổ tránh mất.



Đối với đứa học sinh luôn thích gì làm nấy này, trường học khó nói được gì, huống hồ y vốn lên tàu thủy nửa đường, Lý Chi Phương chỉ dặn dò thêm một tiếng, gọi điện thông báo cho Trương Tri Hành, làm hết trách nhiệm của trường học rồi để Trương Khác ở lại.



Phía lâm trường cũng tỏ ra khá bất ngờ.



Khi dùng cơm tối, mấy lãnh đạo lâm trường đều tham gia, cuối cùng tiễn đoàn cắm trại rời đi là một phó giám đốc tên Đồ Tiến Doanh.



Dù Ái Đạt chỉ là một xĩ nghiệp dân doanh, nhưng nổi tiếng trong nước, Đồ Tiến Doanh cảm thấy rắc rối, nhưng khó từ chối được, liền gọi điện cho giám đốc Thái Cao Trung xem phải chiêu đãi thế nào mới thích hộp.



Thái Cao Trung đang hưởng thụ thương nhân gỗ chiêu đãi, không rảnh để ý tới bên này, bảo Đồ Tiến Doanh tự quyết.



Là lâm trường quốc hữu lớn nhất thượng du Tiểu Giang, có hơn 50 vạn mẫu rừng, gần như chiếm nửa diện tích huyện, mấy năm qua nhu cầu gỗ tăng mạnh, vô số thương nhân gỗ tràn vào lâm trường, khiến nơi này hưng thịnh chẳng kém gì xã thị trấn, có cả nhà trọ.



Trương Khác và Chu Du nhìn ra phía lâm trường không thoải mái, kiên trì muốn tự an bài nơi ở, còn về mục đích ở lại thì vì Hải Châu không có không khí trong lành như thế, cũng không có thịt rừng ngon như vậy.



Thấy bọn họ kiên trì ý mình, Đồ Tiến Doanh mặc kệ bỏ đi, có vẻ vội vàng.



Đột nhiên ở lại, không có phía lâm trường phối hợp, muốn tìm hiểu tình hình cũng không biết bắt đầu từ đâu, đứng trên bến tàu, nhìn ánh đèn chiếu xuống mặt nước tạo ra ánh sóng lấp lánh, Chu Du hỏi:



- Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc nhất thể hóa?