Quan Lộ Thương Đồ

Chương 35 : Mê tình trên xe buýt

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Thu dọn xong liền cùng Hứa Tư xuống lầu, Trương Khác muốn về nhà phải qua Sa Điền, liền cùng Hứa Tư đi cùng xe buýt, vừa mới hết giờ làm, xe buýt rất đông, Trương Khác chống hai tay lên cửa sổ xe, bảo vệ Hứa Tư trong lòng, tránh kẻ khác động chạm.



Khi đi qua trạm nhà máy giấy Tân Quang, chẳng thấy ai xuống, lại thêm một đống người, trong xe càng thêm chật chội, Hứa Tư khoanh tay trước ngực, để ngực không dán vào lòng Trương Khác.



Thu vé phía trước lớn tiếng thông báo:



- Tới trạm Tân Quang, tới trạm Tân Quang, đồng chí mới lên xe nhớ mua vé, tra được không mua vé, phạt 100 đồng.



Trương Khác nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trời chiều chiếu lên dòng sông Sơ Cảng lặng lẽ chảy, lóng lánh ánh sóng màu vàng.



- Nhìn gì thế?



- Nhà máy giấy Tân Quang.



Trương Khác mắt xa xăm dõi theo dòng sông bên ngoài:



- Nhìn nó làm gì, bao nhiêu người đang đợi nó đóng cửa, hi vọng nước sông Sơ Cảng được sạch sẽ hơn một chút.



- Chị cũng mong nó đóng cửa à?



- Đương nhiên, hạ lưu Sơ Cảng chính là Sa Điền của chúng tôi, ai mà muốn nhìn thấy dòng sông đen xì xì.



- Công nhân viên nhà máy không nghĩ thế, chị có biết vụ tai nạn này 18 tháng 7 không?



- Sao không biết, bốn chết ba bị thương, thời sự nói lái xe say rượu...



- Không chị say rượu mà còn lái xe quá tốc độ, vào thành phố từ Bắc Quan, tới Phố Bắc, qua đường Tân Hoa, Đông Thắng, vậy mà không có một cảnh sát nào kịp thời ngăn lại, chị có biết hôm đó cảnh sát trốn đi đâu hết rồi không?



Hứa Tư lắc đầu, không biết Trương Khác quan tâm tới những việc này làm gì.



- Hôm đó gần một trăm công nhân viên của Tân Quang tụ tập trước quảng trưởng chính phủ, kháng nghị nhà máy mới qua xa, khiến công nhân đi làm không thuận tiện, mà sau khi nhà máy mới xây lên, lại thiếu tài chính hoạt động. Hôm đó quá nửa cảnh sát giao thông bị điều tới duy trì trật tự, cho nên không ai kịp ngăn chiếc xe gây tai nạn lại.



- Ồ.



Hứa Tư mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng không biết vì sao Trương Khác đột ngột nhắc tới điều này.



- Chính phủ khu Thành Nam quyết tâm đưa nhà máy ô nhiễm ra khỏi thành phố là chuyện tốt, nhưng chuyện tốt làm không thấu triệt, để lại biết bao hậu họa...



Trương Khác nhớ tới Chỉ Đồng, cho dù Từ Học Bình không truy cứu, thành phố cũng phải xử lý kẻ liên quan còn dễ ăn nói với ông, chẳng biết chính phủ Thành Nam có vì chuyện này mà hoảng loạn bất an không.



Chu Phu Minh, Đường Học Khiêm quan mới nhậm chức, làm như thế vừa lấy lòng Từ Học Bình, cũng có thể dọn ra ghế trống, đúng là cách vẹn cả đôi đường.




- Cậu bạn nhỏ, ra cháu đúng là học sinh mà Tiểu Tư nhà tôi dạy à?



Hứa Hải Sơn nhiệt tình bắt tay Trương Khác:



- Không có cháu cho vay tiền, chuyện Tiểu Tư còn chưa biết phải làm sao đây.



- Chị Hứa Tư đồng ý tiếp tục dạy kèm cho cháu, chuyện của chị ấy là chuyện của cháu, nếu không thành tích của cháu sụt giảm, cha mẹ cháu sẽ quát mắng chết thôi.



Trương Khác nói như thật.



- Khà khà, Tiểu Tư khi học cao trung thành tích tốt lắm, luông xếp thứ hạng đầu của lớp.



Hứa Hải Sơn tự hào nói:



- Tới nhà tôi chơi, ăn bữa cơm rồi đi nhé?



- Điều này...



- Vừa rồi còn luôn miệng chị Hứa Tư, giờ lại chê nhà chị Hứa Tư không có cái gì ngon hả?



Đôi mắt long lanh của Hứa Tư dưới ánh tịch dương đẹp vô song.



- Vậy em phải gọi điện về nhà trước đã, mẹ em đang mong em về nhà ăn tối...



Trương Khác không muốn chia cách Hứa Tư, như đôi tình nhân đang đắm chìm trong yêu đương cuồng nhiệt. Trước mặt cha, Hứa Tư tự nhiên khoác tay Trương Khác, kéo y tới trạm điện thoại công công, nhìn y gọi điện về nhà.



Cánh tay Trương Khác bị cánh tay mềm của Hứa Tư kẹp lấy, quay số điện thoại mà lòng tơ tưởng đâu đâu, mẹ ở đâu kia a lô tới mấy tiếng mới tỉnh lại:



- Mẹ, con là Trương Khác, cô giáo Hứa giữ con lại ăn cơm tối, con về muộn một chút.



- Cô giáo Hứa nào? Trong nhà có khác tới này, con đoán xem là ai?



Chưa đợi mẹ nói xong điện thoại đã bị người khác cướp mất, đối phương lại chẳng nói gì, chỉ khẽ vỗ bàn.



- A Chỉ Đồng, là Chỉ Đồng phải không?



Nghe thấy tiếng vỗ bàn càng lúc càng nhanh bên kia, Trương Khác mừng rỡ nói:



- Chỉ Đồng, anh Tiểu Khác về nhà ngay đây, em đợi một chút nhé.