Quan Lộ Thương Đồ
Chương 402 : Ngân hàng thương nghiệp
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Khoảng thời gian ở Tân Vu thực làm người ta ngột ngạt mỏi mệt, còn cả thứ tình cảm kia nữa... Rời được Tân Vu nhẹ nhõm như được thở phào một cái, nơi đó làm gì có thoải mái tự tại ngồi trong thư viện thưởng thức gió mát đặc biệt nhìn ngắm mỹ nữ dưỡng mắt thư thái thế này.
Sau khi vào mùa thu, cái nóng tàn bạo của mùa hè Hải Châu qua đi, Trương Khác ngồi trước cửa sổ rợp bóng cây, tay cầm quyển sách, nhưng hiện mắt y không ở trên sách, các mỹ nữ của Nhất Trung thích tới thư viện đọc sách, xem sách một lúc, ngẩng đầu lên thưởng thức những kiệt tác sống động nhất của tạo hóa, một buổi trưa như thế, so với cuộc sống phải căng óc ra toan tính ở Tân Vu thì dễ chịu hơn cả trăm lần.
"Dù sao kỳ thi cuối năm kia chỉ còn cho mình một ngày ôn tập thôi, học chăm thế nào cũng không đủ, vậy sao phải đầy đọa bản thân?" Một học sinh cá biệt nào đó vừa ngắm hai cô gái xinh xắn đi qua vừa nghĩ.
Học kỳ mới lại đón thêm một nhóm học sinh năm thứ nhất, tất nhiên có thêm vài khuôn mặt thanh lệ mới mẻ.
- Mắt đảo loạn lên làm cái gì thế?
Đường Thanh giơ sách lê quơ quơ trước mặt Trương Khác:
- Xem sách tử tế cho mình, bạn mà thi không hợp cách, dì Lương sẽ trách mình không quản tốt bạn.
- Mẹ mình làm gì có vô lý đến thế.
Trương Khác nhe răng cười, nhìn hết một vòng thì Đường nha đầu vẫn xinh đẹp nhất, dưới cái mũi thẳng như lấy khối ngọc hoàn mỹ nhất tạc thành là cánh môi hồng kiều diễm đang cắn bút, lộ ra hàng răng trắng sáng, mê người hết sức.
Trương Khác muốn đưa tay ra chạm vào cánh môi mọng ướt đó thì sau lưng truyền lại hai tiếng ho, đó là bà thủ thư đang tuổi mãn kinh của thư viện, suốt cả buổi chiều bà ta cứ nhìn chằm chằm về phía này, họng thì tựa có cục đờm lớn không khạc ra được, chỉ cần Trương Khác có động tác khinh bạc Đường Thanh, hoặc dù là thân mật một chút thôi là bà ta ho không ngừng, quá đáng ghét.
Nếu chẳng phải không thể làm ảnh hưởng tới hình tượng học trò ngoan của Đường Thanh, Trương Khác sớm đã kéo cô nàng tới bãi cỏ bên hồ nằm cả chiều rồi, hiếm hoi lắm mới có thời gian nhàn nhã bên cạnh Đường Thanh, lại bị bà già biến thái đó giám thị, cảm giác hoàn mỹ nhưng không trọn vẹn....
Trong phòng đọc sách rõ ràng có mấy cặp học sinh yêu nhau vai kề vai đọc sách, hai người lại phải ngồi tách nhau ra, chỉ thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhau say đắm, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào của người trẻ tuổi.
Trừ học sinh năm thứ nhất tham gia quân huấn ra, cả trường học chỉ có học kinh khóa sắp tốt nghiệp bị yêu cầu tới đây ôn bài.
"Thoáng cái đã sắp tốt nghiệp rồi, mình thiếu chút nữa còn không nhớ đang học năm thứ mấy!" Học sinh cá biệt đó lại nghĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Thanh gập sách lại, nhìn Trương Khác ngồi dưới ánh hoàng hôn nhu hòa, ngón tay như con gái đặt lên trang sách, cảm giác thật nho nhã, ánh mắt có loại u buồn thần bí hết sức thu hút các cô gái.
Ngồi suốt cả buổi chiều rồi, lưng mỏi nhử, Đường Thanh đan tay vào nhau vươn vai lên, thoải mái muốn rên một tiếng, thấy Trương Khác liếc mắt qua, đá lại bằng nụ cười yêu kiều. Đây không phải là động tác thục nữ nên có, nhưng Đường Thanh luốn không nhịn được muốn phóng túng một chút trước mặt Trương Khác.
- Được rồi, biết bạn chán lâu rồi.
Đường Thanh cầm sách khẽ vỗ lên má Trương Khác.
- Đâu có? Mình đang đọc sách rất chăm chỉ.
Trương Khác và Đường Thanh trả sách về giá, nắm tay nhau rời khỏi phòng, chẳng thèm sợ bà già kia tới cảnh cáo họ phải tuân thủ quy củ phòng đọc sách.
Đừng ở trạm xe buýt cùng rất nhiều học sinh đợi xe, chiếc xe buýt in quảng cáo của đầu đĩa Khoa Vương từ từ đỗ lại, Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh theo dòng người chen lấn vào xe, Đường Thanh chủ động ôm Trương Khác, cả người dựa vào lòng y, đại khái chẳng có nơi nào các cặp đôi yêu nhau được công khai ôm ấp như trên xe buýt cả.
Bên cạnh có một người trung niên có vẻ là cán bộ cơ quan, kẹp cặp dưới nách, đọc báo Hải Châu ngày 27. Đó là tờ báo hai ngày hôm trước rồi, mà ông ta xem rất say sưa, Trương Khác ôm cơ thể mềm mại ấm áp của Đường Thanh, liếc nhìn thấy ông ta đang đọc bài báo ngân hàng TW giảm lãi suất gửi tiền, ông ta đọc rất chăm chú như muốn nuốt từng chữ vào bụng vậy, miệng còn mấp máy lẩm nhẩm.
Trương Khác nghĩ người này quan tâm tới kinh tế thật, năm 96, chẳng mấy ai chuyên tâm đọc bài bình luận quan hệ giữa lãi suất tiết kiệm và kinh tế như thế.
- Cẩm Hồ còn cách tập đoàn thực sự có ảnh hưởng xa lắm ạ, cháu chẳng chẳng có năng lực, cũng không có dã tâm đó, quan trọng là chính sách quốc gia không ủng hộ.
Hơn mười năm sau nghành ngân hàng dần mở cửa với vốn tư nhân, hạn chế ngày càng ít, Cẩm Hồ muốn phát triển thành tập đoàn tài chính có ảnh hưởng lớn còn cần thời gian rất dài.
- Nói thế tức là cháu cũng đã tính tới rồi?
- Vâng ạ.
Trương Khác gật đầu, điều này không cần phải phủ nhận.
Cẩm Hồ nếu có thể thông qua cổ phần khống chế một ngân hàng thương nghiệp, rồi thông qua ngân hàng nâng đỡ xí nghiệp có tiềm lực phát triển, sẽ có sức ảnh hưởng và thẩm thấu vào các xí nghiệp đó, đó mới là quyền lực hùng mạnh thực sự trong xã hội hiện đại.
Ví như Cẩm Hồ muốn hỗ trợ Thế Kỷ phát triển du lịch ở Tân Vu, trực tiếp cho vay, vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới xí nghiệp phía dưới Cẩm Hồ, nhưng chỉ cần khoản tài chính tương đối ít khống chế một ngân hàng thương nghiệp, thông qua hấp thụ tiền gửi của người dân và xí nghiệp, vốn cho Thế Kẻ vay có thể phóng đại lên gấp mười lần mà lại ảnh hưởng tới vận hành của Cẩm Hồ ở mức thấp nhất.
Nếu ngân hàng này còn có qua lại thương nghiệp mật thiết với các xí nghiệp tương quan khác, tất nhiên có thể thông qua sức ảnh hưởng của ngân hàng, xúc tiến sự chỉnh hợp của Thế Kỷ với xí nghiệp đó, ít nhất cũng có thể có được sự chi viện nhất định của các xí nghiệp đó.
Đúng thế, đây mới chính là con đường lớn mạnh thực sự của Cẩm Hồ.
Cẩm Hồ đang phát triển, các xí nghiệp dân doanh các địa khu khác cũng đang phát triển, Cẩm Hồ nếu nếu phát triển độc lập, mười năm sau muốn chống lại thế lực tư bản quy mô trăm tỷ kia hiển nhiên là rất khó khăn.
Cho dù có liên hợp với Thịnh Hâm, Hải Dụ, Thế Kỷ thì lực lượng sẽ rất giới hạn, nhưng nếu thông qua ngân hàng thương nghiệp gây ảnh hưởng với xí nghiệp tư doanh của Hải Châu, hình thành một đồng minh kinh tế mang tính địa vực, do mấy xí nghiệp lớn làm hạch tâm, có thể hình thành nên thế lực tư bản khổng lồ.
Trương Khác cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói:
- Nếu nói là không có hứng thú chắc bác không tin, nhưng cháu muốn hỏi, thành phố có bỏ khống chế cổ phần được không? Ý cháu là bất kể trực tiếp hay gián tiếp... Trên văn kiện mặc dù hạn chế tỉ lệ cổ phần một cơ cấu tư nhân, nhưng tổng tỉ lệ cổ phần của cơ cấu tư nhân thì không quy định rõ ràng, về lý luận thành phố có thể bỏ.
Đường Học Khiêm trầm ngâm:
- Vấn đề này thường ủy đã thảo luận qua, nhưng ý kiến chưa thống nhất, chưa có kết luận cuối cùng.
- Còn nữa, xung quanh chúng ta không có người có kinh nghiệm quản lý ngân hàng thương nghiệp mang tính địa khu.
Trương Khác chỉ vào bài báo trên bàn:
- Người này có được không vẫn chưa biết.
- Dù thế nào cũng phải làm, cháu có hứng thú thì bác có thể mời cháu chia sẻ chút gánh nặng.
Trương Khác giang tay ra:
- Bác đã nói thế rồi, chẳng lẽ cháu còn nói bác cứ thành lập trước đi, cháu xem tình hình trước rồi mới tham gia à? Nhưng mà vai cháu vừa gầy vừa nhỏ, gánh nặng có thể chia sẻ ít lắm.
Đường Học Khiêm cười ha hả:
- Bác có mỗi con gái, nên rất hâm mộ ba cháu có con trai san xẻ gánh nặng, nếu cháu giở trò láu cá, bỏ công không bỏ sức, bác đương nhiên chẳng làm gì nổi.