Quan Lộ Thương Đồ
Chương 412 : Diễn tập quân huấn
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Lúc này từ xa xa có một chiếc xe hơi màu đen đi tới, Trương Khác ngó đầu nhìn xe của mình, vị trí tạm được, con đường ở đây rất hẹp, hai chiếc xe hơi chỉ có thể miễn cưỡng đi qua.
Chiếc xe màu đen tới gần dừng lại, là xe chính phủ, do cơ quan trực thuộc tỉnh cũng dùng biển số HA, nên làm biển xe công vụ thành phố Kiến Nghiệp rất phức tạp, Trương Khác không nhận ra xe của ai.
Tên xe có hai người trung niên mặc đồ tây đi xuống xe, nhìn chiếc Volvo xám bạc, đột nhiên hỏi:
- Cậu là Trương Khác phải không?
Người trung niên bụng phệ liếc mắt qua Trương Khác, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn.
- Cái xe của tôi nổi tiếng thế à?
Trương Khác quan sát hai người họ.
- Ha ha ha, Đông Hải chẳng phải là nơi rộng lắm, xe cưng của công tử phó thị trưởng Trương, tôi được nghe người ta nói tới.
Bụng Phệ cười lớn đưa tay ra:
- Tôi là Hoàng Khắc Quần, hân hạch được gặp cậu.
Trương Khác ngớ ra, cha y chỉ là một phó thị trường thành phố bét bảng, không tới mức làm quan viên Kiến Nghiệp như sấm đánh bên tai như vậy, chắc vụ biểu diễn ở Tân Vu qua bắt mắt rồi, hơn nữa quá nữa là nể mặt Từ Học Bình, xem ra phải đổi xe thôi, cái này bắt mắt quá.
Trương Khác lúc này nhớ ra ông ta là ai, bắt tay hỏi:
- Chú Hoàng tới đây để thị sát à?
- Chỉ thuận đường đi qua thôi, nơi này là chỗ khó gặm nhất Tân Phố, làm gì cũng khó...
Hoàng Khắc Quần thân thiết hỏi:
- Sao rảnh rỗi tới tận đây chơi.
- Bạn học của cháu năm nay vào ĐH Đông Hải.
Trương Khác giới thiệu Trần Phi Dung:
- Chú Hoàng buổi chiều tới thị sát công tác hội diễn của ĐH Đông Hải phải không?
- Chẳng thể nói là thị sát, có bí thư Đào Tấn, tôi chỉ xếp cuối thôi.
Hoàng Khắc Quần nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Trần Phi Dung, lại nhìn Đường Thanh, thầm nghĩ thiếu niên này thật biết kéo những thứ tốt đẹp về phía mình:
- Nghe nói cậu học năm cuối cao trung cơ mà?
Trương Khác thầm nghĩ người này không biết về minh rõ lắm, chỉ nghe người ta đồn thôi, nhớ kỹ như thế là không tệ, chẳng qua trùng hợp gặp mình, trong mắt ông ta có lẽ mình chẳng qua là thiếu niên có quan hệ với Từ Học Bình mà còn đặc biệt tới chào hòi, đúng là một nhân vật khéo léo:
- Chỉ là bạn cùng trường thôi ạ, nghỉ học không có gì làm nên cháu tới tỉnh thành chơi.
Hoàng Khắc Quần tựa như hiểu ra điều gì, lại hỏi:
- Nếu đã tới Tân Phổ chơi, có cần buổi chiều tôi để chỗ trên đài chủ tịch cho cậu không?
- Không dám làm phiền chú Hoàng, cháu không kiên nhẫn ngồi lâu được.
Trương Khác nghĩ:" Đùa à, ngồi trên đài chủ tịch, sau này còn làm ăn gì ở ĐH Đông Hải nữa?"
- Mình coi bạn ấy là bảo bối đấy, sao nào?
Đương Thanh tựa giận dữ nhìn Tô Nhất Đình.
- Được rồi, biết nam nhân của bạn ghê rồi.
Tô Nhất Đình đẩy Đường Thanh:
- Hay là chúng ta đứng ở đây đợi một chút, xem tỉ lệ khiến các cô gái quay đầu của cậu ấy cao thế nào? Ối cô gái của túc xá này hôm nay sẽ mất ngủ...
Lúc này có ba cô gái đang sách phích nước nóng từ ngoài vào, nhìn Trương Khác si dại, vừa nhìn còn vừa thì thầm khúc khích cười với nhau, thiếu mỗi điều chảy nước giãi ra thôi.
Đối với các cô gái mà nói, đại học là giải ngăn cách quan trọng, vào đại học tức là càng tự tin, càng tự do hơn, thoát khỏi sự e thẹn thời thiếu nữa. Con trai quá nửa bán công khai thảo luận đề tài giới tính ở thời trung học, các cô gái thì bắt đầu vào thời đại học.
Trương Khác chịu không thấu ánh mắt như lang như hổ của các cô nữ sinh này, thấy Hồ Kim Tinh đi về phía Trần Phi Dung, ấn luôn cửa sổ xe lên, đợi xem cô thoát khỏi Hồ Kim Tinh này ra sao.
Trần Phi Dung thấy Trương Khác thò đầu ra vẫy tay với bọn họ, rất hâm mộ Đường Thanh có được tình cảm này. Giống như có một số cô gái đi tới đâu cũng thu hút mọi cái nhìn, có một loại nam nhân cũng có được sự thu hút đó, nụ cười điềm đạm trên môi cô duy trì tới lúc nhìn thấy Hồ Kim Tinh biến thành lãnh đạm xa cách.
Hồ Kim Tinh lại quen nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ lạnh như băng của Trần Phi Dung, nhưng khoảnh khắc trước đó nụ cười dịu ngọt của cô càng làm người ta chao đảo, nhìn theo ánh mắt của Trần Phi Dung, thấy cửa kính xe Trương Khác đang dần dần kéo lên.
Hôm qua Trương Khác bịa y và Đường Thanh là sinh viên trường xây dựng, làm hắn có cảm giác uy việt tuyệt đối, không thấy Trương Khác có chút uy hiếp nào, nhưng cảnh ở bên thao trường, cùng đường nét sắc cạnh của chiếc Volvo làm trong lòng hắn như phủ một tầng mây mù: Người này rốt cuộc là ai?
Trần Phi Dung thấy Hồ Kim Tinh do dự, liền rào bước đi ra ngoài, bọn họ tới bậc thềm, Hồ Kim Tinh mới tỉnh ra, gọi:
- Khoa mình tổ chức vũ hội, chưa quyết định địa điểm, bọn mình đi trao đổi một chút nhé.
- Các đó các bạn tự quyết là được.
Trần Phi Dung không quay đầu lại, mở cửa xe ra, một chân bước vào xe mới nói tiếp:
- Tôi xin nghỉ phép rồi, hai ngày tới khả năng không ở trường.
Rồi không đợi hắn có phản ứng gì đã chui vào xe.
Đường Thanh vào tiếp đằng sau, Tô Nhất Đình chưa gặp Hồ Kinh Tinh, còn quay đầu lại nhìn:
- Tên tiểu tử này là ai thế, có phải người phát biểu lúc diễn tập không? Trông rất đẹp trai, sao bạn tránh người ta như tránh ruồi vậy?
- Ừm, chính hắn, trong nhà có chút quyền thế, rất được trường chiều chuộng...
Trần Phi Dung kéo nhanh Tô Nhất Đình vào xe, đóng cửa lại.
- Hi hi, lại là tên hoàn khố nữa, ai bảo bạn đẹp như thế chứ?
Trương Khác hất mặt về phía Tô Nhất Đình trong gương:
- Khi nói chữ "lại" thì mắt đừng có nhìn mình được không?
Ba cô gái ngồi ghế sau cười rũ rượi, Đương Thanh vươn người tới ôm lấy cổ Trương Khác, vỗ về:
- Bạn cho rằng trong lòng bọn họ bạn có hình tượng tốt đẹp sao, thôi đừng tủi thân nữa, mau lái xe đi.
Trương Khác đánh vô lăng quây đầu xe, thấy Hồ Kim Tinh vẫn đứng chỗ cũ, mặt phức tạp nhìn về phía bọn họ, miệng mang nụ cười như có như không...